Đường Vân Phàm vô thức giơ tay lên,
vào lúc sắp chạm vào bờ vai của Đường Thời Tô thì lại đột ngột thu về.
Anh đoán giữa Đường Thời Tô và Lý
Thuần Thăng chắc là đã nói điều gì không hay, nếu không thì biểu cảm của Đường
Thời Tô sao lại thất vọng đến vậy.
Như bé mèo con bị bỏ rơi bên đường,
đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, tủi thân nhìn anh.
Đường Vân Phàm khó xử trong lòng,
nhưng bảo anh trực tiếp đẩy Đường Thời Tô ra thì anh lại không nhẫn tâm, bất
lực hỏi cậu: “Cậu chưa ăn tối sao?”
Lòng nghĩ sao Lý Thuần Thăng không
cho cậu ăn rồi hẵng về.
Anh không ngờ là tự Đường Thời Tô
không ăn miếng nào.
“Em không ăn.”
Đường Thời Tô ôm chặt anh, nhẹ giọng
trả lời.
Thấy Đường Thời Tô không có dấu hiệu
buông tay, Đường Vân Phàm nhịn: “Xuống lầu đi xem có gì ăn không.”
Anh nói là mấy thứ chuẩn bị trong tủ
lạnh.
“Anh ơi, anh xuống chung với em
không?”
Đường Thời Tô quả thật dính người
quá sức tưởng tượng.
Đường Vân Phàm thở dài trong lòng:
“Cậu buông tay.”
Đường Thời Tô lại rất ngoan, không
nói gì, rút tay về.
Nhưng trong phút chốc, anh chợt cảm
thấy trống rỗng, tay trống, trong lòng cũng trống.
Đường Vân Phàm va chạm ánh mắt với
cậu một lát, bại trận.
Cốc đầu cậu, khá mất kiên nhẫn:
“Không phải đói rồi sao?”
Đường Thời Tô khẽ cong môi, xuất
hiện lúm đồng tiền.
Trong tủ lạnh vẫn còn bánh quýt dì
giúp việc làm, Đường Thời Tô lấy ra, hỏi Đường Vân Phàm: “Anh, anh muốn ăn
không?”
Đường Vân Phàm lắc đầu, anh ăn cơm
tối no rồi.
Trên bàn ăn, Đường Thời Tô ăn bánh
ngọt, xốt hoa quả ngọt lịm tan ra trong khoang miệng, cậu dâng lên cảm giác
thỏa mãn.
Không phải đồ ngon làm cậu thấy thỏa
mãn, mà là cậu biết Đường Vân Phàm đang bên cạnh cậu, thỏa mãn ước muốn cùng
cậu.
Đường Vân Phàm nhìn cậu vài lần,
Đường Thời Tô ăn vẫn rất nh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.