Đường Vân Phàm sững sờ một lúc mới
phản ứng lại.
Anh vốn tưởng rằng Đường Thời Tô chỉ
bị đánh, nhưng không ngờ Đường Thời Tô còn ghi âm lại.
Anh có một cảm giác kỳ lạ là anh đã
dạy dỗ rất nhiều, kết quả đối phương lại đã hiểu rõ đạo lý từ lâu.
Đường Thời Tô nói thêm: “Bởi vì em
biết nếu em đến nhà vệ sinh sẽ không có chuyện tốt lành gì xảy ra, nên em đã
ghi âm lại để làm bằng chứng.”
Sự nhanh trí của cậu vượt quá dự
đoán của Đường Vân Phàm.
Cẩn thận nghĩ lại, thành tích học
tập của Đường Thời Tô tốt như vậy, để mặc bị đánh mắng không làm gì như trong
tiểu thuyết mới là lạ.
Anh bắt đầu nhìn nhận lại Đường Thời
Tô.
Thật ra Đường Thời Tô không muốn nói
về vấn đề này, cậu sợ rằng Đường Vân Phàm sẽ phát hiện tính cách của cậu không
như vẻ bề ngoài, cậu không lương thiện, còn là người tính toán, dưới lớp da
ngụy trang tươi sáng xinh đẹp thực tế là một trái tim thối nát.
Cậu biết những điều này là không
tốt, nên cậu không muốn để Đường Vân Phàm biết chút nào, vậy cậu vẫn có thể duy
trì vẻ ngoài của mình như thế, để Đường Vân Phàm tiếp cận cậu mà không mảy may
nghi ngờ và tin tưởng cậu.
Cậu đã nghĩ ra một cách khi học tiết
cuối, nhưng cách này đòi hỏi phải chịu chút đau đớn.
Sử dụng lưỡi dao sắc bén do Thẩm
Diệu gửi đến để đâm ngược lại.
Đường Vân Phàm: “Cái này cậu làm tốt
lắm, đưa tôi nghe bản ghi âm.”
Đường Thời Tô lấy điện thoại rồi lấy cả tai nghe từ trong túi ra, cắm vào điện
thoại.
Một bên đưa cho Đường Vân Phàm, một
bên cho cậu.
Sau khi ấn nút phát, bên trong phát
ra tiếng ồn nhẹ.
Mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Đường Thời Tô điều chỉnh thanh phát.
Bây giờ mọi thứ mới tiến triển.
Là tiếng đẩy cửa, có người làm đổ đồ
vật dạng gậy xuống đất vang lên một tiếng “bình”.
Một giọng nói lạ của nam sinh vang
lên: “Anh cậu đâu?”
Đường Thời Tô: “Anh tôi sẽ không đến, các cậu định làm gì?”
“Cậu muốn chết à? Dám không nghe lời bọn tôi?”
Tiếng đồ đạc đập vào cánh cửa, Đường
Vân Phàm đoán chắc là Đường Thời Tô bị đẩy đập vào cánh cửa nhà vệ sinh.
Đường Vân Phàm mím môi, giữa hai
hàng lông mày hiện lên một tầng u ám.
Sau đó tiếng va chạm ném đồ đạc ngày
càng lớn, những người đó trút bực: “Không phải là học sinh ngoan à, ngay cả lời
A Quý cũng không nghe, nể mặt chút xem nào.”
Sau đó là một tiếng vỗ tay giòn giã
vang lên.
Đường Thời Tô buồn bực hừ một cái,
một lúc lâu sau mới hỏi: “A Quý là tên của cậu à?”
Đường Vân Phàm mày nhíu thật chặt, anh cẩn thận lắng nghe không bỏ sót bất kỳ
thông tin nào hữu ích nào.
“A Quý là để cho cậu gọi à? Mẹ nó,
tôi tên là La Quý!”
“Thằng nhãi này gọi cậu là A Quý,
hahahahahaha, buồn cười quá–”
“Cậu gọi tôi một tiếng cha cũng
được.”
“Nhanh gọi cha đi, nếu không tôi
đánh cậu tiếp đấy.”
“Đường Thời Tô: “Tôi có cha.”
Sao đó là một tiếng tát giòn tan.
“Nếu mày không gọi tao là cha, thì
tao đánh vào mặt mày.”
Đường Vân Phàm nghe đến da đầu tê
rần, lúc này đây anh rất muốn xuyên qua đoạn ghi âm này đánh cho đám lưu manh
kia một trận.
Đường Thời Tô tiếp tục nhấn lên
thanh phát, giải thích trước khi Đường Vân Phàm lên tiếng hỏi: “Đoạn này không
có gì.”
Toàn là những lời nói vô nghĩa.
“Được.” Sau khi Đường Vân Phàm nói
xong, đoạn ghi âm truyền ra một giọng nói.
“Tại sao cậu lại nhắm đến anh tôi.”
Những người đó như đã xác định Đường
Thời Tô là một kẻ yếu đuối rồi, có người nói: “Đồ ngu, đến giờ mà mày vẫn chưa
biết tại sao bị đánh thay cho anh trai à?”
Đường Thời Tô: “Tại sao?”
“Đắc tội với anh Diệu, anh trai mày
đúng là đồ ngu, hạng người nào cũng dám chọc, còn không xem xem anh Diệu có
thân phận gì, chỉ cần nhúc nhích tay thôi là có thể nghiền chết tụi mày rồi.”
“Thẩm Diệu?” Giọng của Đường Thời Tô lớn hơn một chút.
“Nếu không thì còn ai, ngay cả ai
muốn đánh anh mày cũng không biết sao?”
Đường Thời Tô: “Sao hắn lại nhắm vào
anh tôi?”
“Trò chơi của hoàng tử làm sao có
thể nói là nhắm trúng? Người anh Diệu bảo tao đánh đếm không xuể, nhưng kết quả
thế nào, ai dám nói ra, những người dám nói ra đều bị “bịt miệng” từ lâu rồi.”
Giọng Đường Thời Tô kiên định: “Các
cậu làm như vậy là sai.”
“Ha ha ha, mày nghe thấy chưa, nó
nói chúng ta sai rồi, quả nhiên là học sinh giỏi mà, suy nghĩ ngây thơ như vậy,
mày biết cha của anh Diệu là ai không?”
Đường Thời Tô: “Tôi không biết, nhưng tôi biết các cậu đang làm điều xấu…”
Giọng của Đường Thời Tô bị cắt
ngang, ai đó khinh bỉ một tiếng.
“Đừng nói mấy lời hoa mỹ đấy, anh
Diệu cho bọn tao tiền nên bọn tao làm theo thôi. Bọn tao làm việc cho hắn lâu
như vậy là vì nhà hắn giàu, và cha của hắn là Thẩm Trang, doanh nhân giàu nhất
thành phố, giá trị con người hơn chục tỷ. Mày nói xem ngoại trừ giết người
phóng hỏa, có gì anh Diệu không làm được.”
Một người bạn khác của cậu ta cười
mỉa mai: “Làm sao mày biết không giết người phóng hoả được? Cha hắn chỉ cần mất
vài chục triệu là giải quyết được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT