"Vân Phàm, con muốn đi
đâu?"
Dương Uyển Tú thực sự không còn cách
nào khác mới tìm đến Đường Vân Phàm nhưng không hiểu tại sao một câu anh cũng
không nói mà đã đi ra ngoài.
Đường Vân Phàm không dừng bước mà
chỉ trả lời một câu: "Tìm con trai dì đấy."
Bên ngoài trời đã tối, bóng tối bao
phủ những tòa nhà cao tầng, ngọn đèn ven đường sáng lên, như thể tách rời ánh
sáng và bóng tối.
Sau khi Đường Vân Phàm đặt xe xong,
anh mới phát hiện mình đi dép lê ra ngoài.
Thôi kệ đi.
Anh gọi điện thoại cho Đường Thời
Tô.
Đúng như những gì Dương Uyển Tú đã
nói, điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Trái tim anh cũng đập theo từng hồi
chuông, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy.
Một lát sau xe cũng đến, anh tiếp
tục ngồi xe gọi điện thoại tiếp.
Nhưng lần này, chỉ đến lần chuông
thứ ba đã có người bắt máy.
"Anh ơi."
Giọng nói của Đường Thời Tô lọt vào
tai anh một cách rõ ràng.
Ngón tay Đường Vân Phàm siết chặt
lấy điện thoại di động, dùng giọng bình tĩnh hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Em còn đang ở trường học, xin
lỗi anh."
Lời xin lỗi quá đột ngột.
Đường Vân Phàm như bị một vật thể
sắc nhọn đâm một nhát vào một góc khoang tim khiến anh cảm thấy tê tái.
Anh đoán được Đường Thời Tô đang nói
dối mình.
Anh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì
rồi?"
Giọng nói trong điện thoại hơi khác
thường, Đường Thời Tô nói: "Có học sinh từ trường khác chặn và nhốt em
trong nhà vệ sinh, họ vừa mới rời đi."
Sắc mặt của Đường Vân Phàm như thể
đóng băng, anh nén giận và nói: "Cậu đang ở nhà vệ sinh nào, tôi đến tìm
cậu ngay bây giờ đây."
"Em đang ở vệ sinh phía bên
trái tầng một." Sau khi Đường Thời Tô đáp lại, chần chừ một lát lại nói:
"Anh ơi, ở đây tối lắm."
Phòng học ở bên trái tầng một dành
cho học sinh mỹ thuật lớp 12, mà đa số mọi người đều đã đi tập huấn rồi, số ít
người không đi cũng luyện tập trong phòng vẽ.
Sau khi tan học sau hầu như không có
ai đi vệ sinh ở đó.
Đường Vân Phàm hít một hơi thật sâu,
hạ thấp giọng: "Chờ tôi, tôi đến nhanh thôi."
Xuống xe, lúc Đường Vân Phàm muốn
vào cổng trường lại bị bác bảo vệ chặn lại.
"Cháu không thể vào."
Đường Vân Phàm suýt nữa buột miệng
hỏi tại sao, nhưng lúc nhìn ánh mắt của bác bảo vệ, anh đã nhanh chóng phản ứng
kịp. Tối nay anh rời nhà ngay sau khi tắm xong nên không mặc đồng phục học
sinh, chẳng trách bị bảo vệ ngăn lại.
Anh đành bịa ra lời nói dối để đảm
bảo: "Cháu chỉ vào lấy sách bài tập thôi, mười phút sau ra ngay."
Bác bảo vệ nói một cách vô tình:
"Có chuyện gì để ngày mai quay lại sau, quy định là quy định."
Bác bảo vệ nói xong thì đi vào gác
bảo vệ.
Đường Vân Phàm chỉ đành hỏi hệ
thống: [Có cách nào để vào trường không?]
Hệ thống: [Hành động này của anh
không có ích gì với nội dung cốt truyện n� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).