Đường Vân Phàm: “Chuyện gì?”
Đường Thời Tô đi vào phòng, giọng
nói trong trẻo mà dịu hòa: “Mẹ nói lúc anh về thì cứ ở trong phòng suốt, giờ
sắp bảy giờ rồi, chúng ta xuống ăn cơm thôi.”
Đường Vân Phàm thấy cũng đói bụng
rồi, lập tức xuống giường, mang dép lê vào định xuống lầu.
Lúc anh đi đến cạnh Đường Thời Tô,
đột nhiên dừng chân lại, hỏi: “Cậu có biết chuyện trên diễn đàn trường không?”
Trong đôi mắt trong veo của Đường
Thời Tô mang theo chút bối rối, cậu nói: “Em không biết, xảy ra chuyện gì sao
ạ?”
Đường Vân Phàm hoàn toàn không nghi
ngờ cậu, bởi vì tình tiết trong tiểu thuyết luôn có tình huống tất cả mọi người
đều biết một chuyện gì đó xảy ra, nhưng Đường Thời Tô lại chẳng biết gì cả.
Suy cho cùng thì thiết lập nhân vật
của cậu là như vậy mà.
Đường Vân Phàm lại lảng sang chuyện
khác: “Vậy cậu làm xong bài tập chưa?”
“Làm xong rồi.” Đường Thời Tô trả
lời.
“Tôi ăn cơm xong rồi nói cho cậu
nghe đã xảy ra cái gì.” Đường Vân Phàm nói, cố tình nhử người ta rồi lại không
chịu đưa ra câu trả lời.
Đường Thời Tô hùa theo anh: “Vâng.”
Sau khi hai người xuống lầu, Dương
Uyển Tú xới cơm cho Đường Vân Phàm, giữa mày không che giấu nổi sự vui vẻ.
Chắc là làm lành với Đường Chính
Minh rồi.
Bà lên tiếng: “Muộn như này mới
xuống, cơm canh cũng nguội rồi.”
Nhưng cơm bà xới ra vừa đặt trước
mặt Đường Vân Phàm, thì bị anh chuyền đến bên Đường Thời Tô, anh nói: “Tự tôi
làm.”
Nụ cười của Dương Uyển Tú cứng đờ,
sau đó dịu dàng nói: “Được, xới nhiều chút, con vẫn đang phát triển.”
Đường Vân Phàm: “Con trai dì mới cần
ăn nhiều cơm đấy.”
Lúc anh cõng Đường Thời Tô thì cậu
nhẹ y như chẳng có gì trên lưng ấy.
Anh không nể mặt làm độ co ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).