Toà nhà trung tâm thành phố.

Trong văn phòng rộng rãi, sắc mặt của người đàn ông trung niên gần như tái nhợt, ông ta nhìn chằm chằm vào những bức ảnh khó coi trên máy tính.

Thư ký đứng bên cạnh bị vẻ mặt cực tệ của ông ta làm cho giật mình không dám lên tiếng.

Thẩm Trang siết chặt ngón tay rồi buông ra, rồi lại siết mạnh, ngực nén lửa giận.

Ông ta vẫn luôn biết con trai của mình thích chơi bời bên ngoài, vốn tưởng rằng con trai chỉ hơi hư đốn, lại không ngờ đứa hắn vậy mà quậy phá bên ngoài, thậm chí còn để giáo viên gọi cho ông ta để nói về những bức ảnh không đứng đắn của con trai trên diễn đàn.

Thật sự làm mất hết mặt mũi nhà họ Thẩm!

Ông ta đóng trang diễn đàn lại, đứng bật dậy, thư ký bên cạnh giật mình, Thẩm Trang bình tĩnh ra lệnh cho cô: “Hủy bỏ cuộc họp kế tiếp, tôi có việc phải xử lý.”

“Vâng, vâng ạ.” Thư ký nói.

Lúc trước Thẩm Trang từng làm lính, bầu không khí ngột ngạt mà ông ta mang lại khiến cô cảm thấy căng thẳng.

Sau khi cô bình tĩnh lại, Thẩm Trang đã rời đi với chiếc điện thoại.

Cô thư ký thắc mắc, điều gì khiến cho giám đốc Thẩm tức giận như vậy?

Lúc lái xe, Thẩm Trang lấy điện thoại di động liên hệ với bên nhà trường, yêu cầu họ xóa bài đăng.

Giọng nói bên kia thận trọng: “Đã xoá rồi ạ, nhưng vẫn có những bài mới lần lượt được đăng lên… Giám đốc Thẩm ông yên tâm, tôi sẽ luôn giám sát rồi xoá hết những bài đăng đó.”

Thẩm Trang thở dài: “Làm phiền rồi.”

“Không phiền không phiền, có phải bạn học Thẩm Diệu đã đắc tội với ai rồi, mới bị tung những bức ảnh này?” Trường học tốt bụng nhắc nhở mấy câu.

Thẩm Trang: “Làm phiền ông điều tra chuyện này, nếu có người ở đằng sau thì cứ giao cho tôi là được.” 

Trường học: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, trán Thẩm Trang nổi đầy gân xanh, môi gần như mím thành một đường thẳng.

Ông ta cảm thấy xấu hổ như bị người ta tàn nhẫn tát hai cái trước mặt công chúng, sự bao dung của ông ta dành cho Thẩm Diệu trong những năm qua khiến cho hắn có thứ đạo đức ấy.

Ruồi không cắn trứng lền*, nếu không phải lần này lộ ra ngoài, ông cũng không biết Thẩm Diệu ở bên ngoài hư hỏng như vậy.

*Một người không có điểm yếu, những người khác sẽ không có cơ sở để khai thác.

Cứ nén giận như vậy về nhà, quên cả thay giày đi thẳng vào phòng khách.

Diệp Xuân Mi đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, không hiểu chuyện gì hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao lại tức giận như vậy?” “Thằng nghiệt tử kia đâu?”

“Nghiệt tử gì cơ? Sao ông có thể nói con trai của chúng ta như vậy, hôm nay thằng bé còn bị thương…” Diệp Xuân Mi đứng dậy.

“Tôi hỏi nó đâu?” Thẩm Trang lớn giọng quát, sắc mặt lạnh lùng.

Dù đã xuất ngũ nhiều năm nhưng khí chất của ông ta vẫn rất đáng sợ.

Diệp Xuân Mi cau mày: “Ông hung dữ như vậy làm gì, A Diệu đang ở trong phòng trên lầu, thằng bé phạm phải lỗi gì?” Thẩm Trang không trả lời bà ta, đi thẳng lên lầu.

Diệp Xuân Mi nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đi theo: “Ông làm cái gì vậy? Hôm nay A Diệu không làm gì cả, thằng bé bị thương vẫn đang nghỉ ngơi.”

Thẩm Trang dừng bước, bình tĩnh nói với bà: “Nó bị thương như thế nào, gãy xương hay đứt tay đứt chân?” Mỗi khi ông ta sắp nổi giận với Thẩm Diêu, Diệp Xuân Mi luôn tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho con trai, nếu có chuyện gì quan trọng, bà ta sẽ gọi điện thoại nói cho ông ta biết từ lâu rồi, nào có để đến tận bây giờ.

Diệp Xuân Mi không thể tin được: “Ông đang nói gì đấy, A Diệu là con trai của chúng ta, ông trù ẻo nó sao?”
Thẩm Trang dứt khoát nói thẳng: “Những bức ảnh nó vui chơi với người ta trong hộp đêm bị đăng lên diễn đàn.”
Diệp Xuân Mi há miệng, sắc mặt phức tạp: “Bị chụp được? Ai đăng lên mạng đấy?” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Thẩm Trang cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt của bà ta, lạnh lòng nói: “Bà đã biết trước đúng không?”

Ông ta dùng giọng điệu khẳng định, họ đã là vợ chồng gần hai mươi năm, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu tâm tư của bà ta.

Diệp Xuân Mi lo lắng: “Hãy nghe tôi giải thích… Trước tiên đừng tức giận!” Nhưng lần này Thẩm Trang tuyệt đối không bỏ qua cho Thẩm Diệu.

Ông ta làm người từ trước đến nay luôn thẳng thắn quang minh, sao lại có thể có một đứa con hư hỏng như vậy?

Ông ta phớt lờ những lời nói của Diệp Xuân Mi, sải bước đi đến trước cửa phòng của Thẩm Diệu, quát lên: “Ra đây.”

Trong phòng truyền ra giọng của Thẩm Diệu: “Có chuyện gì, không có gì thì đừng làm phiền con.”

Hiển nhiên, Thẩm Diệu đang buồn bực.

Hắn muốn tạo phản à.

Lửa giận trong lòng Thẩm Trang càng cao, ông ta liên tiếp nói hai chữ: “Được, được.”

Ngay cả ông già này cũng không quản được nó sao?

Tính tình Thẩm Trang không tốt, điều này Thẩm Diệu rất giống ông ta, nhưng Thẩm Trang là người từng trải qua phong ba bão táp, rất nhiều lúc ông ta sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt, nhưng một khi đã nghiêm túc lên thì chuyện đã không còn đơn giản nữa.

“Ông định làm gì?” Diệp Xuân Mi còn muốn khuyên ông ta đừng tức giận, nhưng ông ta đã quay người đi vào thư phòng.

Mí mắt bà ta giật giật.

Mãi cho đến khi Thẩm Trang bước ra khỏi thư phòng với một cây gậy dài, bà ta mới hoàn toàn hoảng sợ.

Từ nhỏ Thẩm Trang bị đánh bằng gậy mà lớn, nhưng sau khi Diệp Xuân Mi sinh ra Thẩm Diệu, cả nhà đều cưng chiều đứa con trai duy nhất này, thậm chí ông ta chỉ cần hung dữ nửa câu cũng bị Diệp Xuân Mi nói nửa ngày.

Xem đi, đây là hậu quả của việc nuông chiều thằng nhãi đó.

Ở trường còn chẳng học hành gì, sau khi tan học thì đến hộp đêm, trong ảnh có nam nữ đang ôm ấp tán tỉnh nhau, nếu như hôm nay ông ta không nhìn thấy những bức ảnh đó, ông ta sẽ không biết được con trai mình lại dám âm thầm chơi như vậy.

Những bức ảnh đó giúp ông ta hiểu được, không thể để Thẩm Diệu tiếp tục như vậy nữa.

Ông ta xách cây gậy gỗ  định vào phòng Thẩm Diệu, thì Diệp Xuân Mi bên cạnh kéo tay ông nôn nóng khuyên ngăn: “Có gì thì từ từ nói, A Diệu cũng lớn vậy rồi, bạo lực có thể giải quyết được vấn đề không?” “Vậy bà nói cho tôi biết phải làm sao?” Thẩm Trang nói.

Diệp Xuân Mi bỗng nghẹn họng, cánh cửa trước mắt lại đột ngột mở ra.

“A Diệu…”

Thanh niên tuấn tú di chuyển ảnh mắt đến cây gậy gỗ trong tay Thẩm Trang, Khoé môi chợt nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Cha đặc biệt quay về để đánh con à?” Thẩm Trang cảm thấy máu trong người đều xông thẳng lên não, hai mắt đỏ ngầu, dùng gậy gỗ chỉ vào Thẩm Diệu: “Quỳ xuống.”

Thẩm Diệu không cười được nữa, hắn nói: “Con đang bị thương, cha còn bắt con quỳ?” “Con bị thương ở đâu?” Thẩm Trang lạnh lùng nói, đứa con trai trước mắt khiến ông ta thật sự quá thất vọng.

Tính tình của ông ta không tốt lắm, rất khó nói chuyện được với con trai, ngày thường có thể nhịn ông ta cũng nhịn nhiều hơn, nhưng giờ thì hay rồi, con trai cũng leo lên đầu ông ta giở thòi ngang ngược luôn rồi.

Hơi thở Thẩm Trang cũng đang run rẩy, nói tiếp: “Bị thương do đánh nhau? Chỉ là mấy vết thương ngoài da mà thôi. Khi còn là một người lính, thịt trên tay cha còn bị lạnh cóng thối rữa, leo trèo chiến đấu cổ tay đầu gối còn bị mài đến chảy máu cũng không được tính là vết thương. Con có được tính là bị thương không?” Thẩm Diệu muốn phản bác, miệng nhúc nhích hai cái nhưng không lên tiếng.

 Thời đại khác nhau, sao có thể yêu cầu hai người đồng cảm cho nhau được.

“Quỳ xuống.” Thẩm Trang lại nói. 

Cuối cùng Thẩm Diệu cũng quỳ xuống, nhưng vẫn không phục trong lòng, cảm giác khuất nhục khiến hắn tức tối nhìn chằm chằm sàn nhà.

Thẩm Trang: “Con có biết vì sao cha bắt con quỳ xuống không?”

Thẩm Diệu thẳng thắn nói: “Chơi nam nữ, chuyện trên diễn đàn cha cũng biết rồi nhỉ.” “Nên con không thèm đếm xỉa vậy à, con có biết xấu hổ không vậy!” Thẩm Trang gõ mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, âm thanh chấn động làm Diệp Xuân Mi ở bên cạnh giật thót.

Diệp Xuân Mi vội nói với Thẩm Diệu: “Mau nhận lỗi với cha đi, nhận lỗi thì sẽ không sao nữa.” Thẩm Diệu : “Con chỉ chơi đùa mà thôi, nếu cha quan tâm con vậy, chi bằng đào ra mấy người làm con mất mặt còn tốt hơn, nổi giận với con thì có bản lĩnh gì.”

Gậy gỗ trong tay Thẩm Trang đột nhiên quất mạnh lên lưng Thẩm Diệu, âm thanh nặng nề: “Là cha không quản giáo tốt con, mới khiến con biến thành bộ dạng quỷ quái này, con còn chưa thành niên mà dám làm trò như vậy–”

Lưng Thẩm Diệu đau đớn nóng rát, Thẩm Trang ra tay tàn nhẫn không chút nương tình. Hắn trừng mắt không phục nói: “Cha đánh con?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Đánh chết con tên nghiệt tử này, nhà họ Thẩm gia cha chưa bao giờ xảy ra chuyện xấu hổ thế này!”
Gậy gỗ liên tục đánh vào người Thẩm Diệu, hắn cắn răng nhịn, một tay chống xuống sàn, tay còn lại muốn đỡ gậy, dáng vẻ vô cùng chật vật: “Cha cảm thấy con mất mặt mới đánh, đồ đạo đức giả…”

Diệp Xuân Mi đau lòng muốn chết, bà ta không nỡ đánh mắng Thẩm Diệu kể từ khi hắn còn nhỏ, dù hắn có lỗi nhưng Thẩm Trang cũng không thể đánh hắn! “Đừng đánh nữa, đánh chết ông mới hài lòng sao?” Giọng nói của bà ta vang lên kèm theo tiếng khóc nức nở.

Nhưng lần này Thẩm Trang đã hạ quyết tâm, tiếng gậy tiếp xúc với da thit khiến người ta kinh hãi. Thẩm Diệu vốn đã đánh nhau với Đường Vân Phàm, hiện giờ thịt xương trên người hắn như sắp bị gậy đánh vỡ ra, thoang thoảng mùi máu tươi trong miệng.

Hắn dựa vào một chút hơi lực chống đỡ.

“Nếu ông còn tiếp tục đánh, tôi sẽ nói với mẹ, để bà ấy đích thân qua nói ông. Để xem ông có còn dám đánh không!” Diệp Xuân Mi không ngờ rằng Thẩm Trang sẽ tức giận đến mức này, bà ta đành phải tìm một chỗ dựa để gây áp lực. 

Mẹ của Thẩm Trang tuổi tác đã cao, đương nhiên ông ta không muốn bà cụ phiền lòng vi chuyện này.

Cây gậy dừng lại.

Thẩm Trang nhìn chằm chằm Thẩm Diệu không nói lời nào, lại thất vọng nhìn Diệp Xuân Mi một cái.

Diệp Xuân Mi thấy lòng bàn tay lạnh lẽo.

Thẩm Trang: “Cha chờ con nhận lỗi, không chỉ vì con làm mất mặt nhà họ Thẩm mà còn vì cái tính thối của con. Tuy tính con giống cha nhưng cha sẽ không làm chuyện không biết kiêng kỵ như con. Nếu đã đánh rồi mà con vẫn không nghe thì ở nhà suy ngẫm đi, dù sao đến trường con cũng không học, khi nào biết mình sai ở đâu thì đi học lại, nếu con vẫn không biết thì khỏi đi học nữa.” Sau khi Thẩm Trang nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Diệu có hơi vặn vẹo, không nói lời nào.

Ông ta luôn có cách.

Thẩm Trang lại nhớ tới gì đó: “Ở trường mọi người đều biết chuyện của con rồi, giờ mới khai giảng thôi cũng còn kịp, tự kiểm điểm xong cha sẽ chuyển trường cho con.” Những bức ảnh kia bị lộ ra, thực sự không phù hợp để việc học tiếp ở ngôi trường hiện tại nữa, nhất là là đối với người kiêu ngạo như Thẩm Diệu, sẽ không thể nào chịu được những lời chỉ trích của người khác dành cho hắn.

Nhưng hắn không muốn làm theo những gì Thẩm Trang nói.

Hắn quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt giễu cợt.

Đường Vân Phàm thực sự vui vẻ, anh trả lời Triệu Đinh Đình: [Tớ đã đọc nó rồi, tớ rất hài lòng với quả dưa này.]

Triệu Đinh Đình cảm thấy Đường Vân Phàm vui vẻ ăn dưa, mà cậu ấy cũng chỉ là thấy được muốn chia sẻ qua để kéo gần khoảng cách giữa hai người mà thôi, không ngờ rằng nó thật sự hiệu quả!

Cậu ấy lăn lộn vài vòng trên giường như sâu lông, sau đó cầm điện thoại lên trả lời: [Cậu hài lòng là được.]

Đường Vân Phàm còn muốn xem lại bài lật xe của Thẩm Diệu, nhưng khi anh nhấp vào nó một lần nữa, bài đăng hiển thị đã xóa.

Nhưng anh cũng không bối rối, thật ra bài viết bị xóa cũng là chuyện bình thường, gia thế Thẩm Diệu vững như vậy, không xoá mới là lạ.

Anh hỏi: [Hệ thống, trong cốt truyện hình như không có đoạn này? Cậu có biết là ai làm không?]

Hệ thống: [Tôi cũng muốn biết người đó là ai.]

Anh vô cớ nảy sinh ấn tượng tốt với người đăng bài phía sau màn hình, loại người như Thẩm Diệu chính là thiếu ngược.

Khi anh đang thầm thấy khoái trá thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Đường Vân Phàm chợt thu lại biểu cảm trên mặt.

Cửa được mở ra, nam sinh còn mặc đồng phục đứng ở cửa, đôi mắt màu hổ phách dán chặt vào anh, gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play