Lúc Thẩm Mính Ân đẩy cửa Như Ý viện ra, Khước Liên Y đang ngồi trên xích đu ngủ gật.

Nàng có thói quen nói mớ, từ lúc còn rất nhỏ đã có, tận cho đến khi lớn lên cũng không sửa được.

 “Thẩm Mính Ân ngươi là quả dưa thối, có biết bổn quận chúa mua đồ cho ngươi tốn bao nhiêu tiền không, ngươi là tên không biết nhìn hàng, thật khó hầu hạ...”

Nàng càng nói sắc mặt người nào đó càng khó coi, cuối cùng thật sự không nghe tiếp được nữa, hắn mới ra hiệu cho sai vặt đứng sau.

Tuy sai vặt đã hiểu nhưng không tránh khỏi toát mồ hôi: ““Gặp qua Huệ An quận chúa! Thỉnh an quận chúa!”

Một tiếng hét chói tai sắc bén không biết từ đâu truyền đến, trực tiếp gọi Khước Liên Y đang đánh cờ cùng Chu công tỉnh lại.

Đột nhiên mở mắt ra, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dán trên người nam nhân khoanh tay đứng đó. Nếu xem nhẹ khuôn mặt xanh mét kia, Khước Liên Y nhất định sẽ khen một câu tú sắc khả đan.

 “Tú sắc” mở miệng: “Thẩm mỗ cũng không biết, quận chúa có ý kiến với Thẩm mỗ như vậy, ngay cả trong mộng cũng không buông tha.”

Lông mày run lên mấy cái, Khước Liên Y đúng là không còn chỗ dung thân.

Vì sao kiếp trước kiếp này đều không thay đổi. Đời trước cũng như thế, tiểu bạch kiểm trong mộng của nàng bị hắn nghe từ đầu tới cuối.

Thật ra cũng không thể nói không thay đổi, dù sao đời trước tuy Thẩm Mính Ân cũng nghe thấy, nhưng không nói gì, chỉ cười hỏi nàng có muốn ăn toàn ngư yến hay không.

Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn người trước mắt một cái, chậc chậc, thật sự rất tức giận.

Ngón út không tự giác được siết chặt ống tay áo, nàng giống như đứa trẻ thừa nhận lỗi lầm của mình: “Lời nói trong mơ không tính, trong mơ luôn trái ngược với đời thực, nếu trong mộng ta nói xấu ngươi, điều đó chứng tỏ ngươi rất đặc biệt.

Thẩm Mính Ân tức giận cười ngược lại, thật đúng là có chút bội phục bản lĩnh ba hoa chích chòe của nàng: “Nói như vậy chẳng lẽ ta phải cảm ơn quận chúa sao?”

Khước Liên Y có một ưu điểm, đó chính là người ta có mặt lạnh như thế nào nàng cũng có thể làm bộ như không thấy.

Cho nên bây giờ dù có biết người này sắp bị mình chọc tức điên, nàng lại căng da đầu nói tiếp: “Vậy thì không cần.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy một tiếng hừ nhỏ tức giận, còn là loại tức giận đến không muốn mở miệng, trực tiếp từ khoang mũi phun ra.

Sống hai mươi năm, Khước Liên Y cũng không giỏi dỗ người, đặc biệt là dỗ hắn, dù sao….trước kia nàng đều là người được dỗ.

Nhưng tục ngữ nói không ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy qua, nàng hắng giọng bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng như mây trời khi còn nhỏ, thấp giọng nói: “Ngươi có ăn kẹo không? Ăn kẹo sẽ không tức giận nữa.”

Thẩm Mính Ân híp mắt lại, vô cùng hứng thú nhìn tiểu quận chúa tính tình thay đổi chóng mặt.

Cố ý không trả lời lại nàng, Thẩm Mính Ân giơ tay lên để sai vặt ôm hổ phách tới, lười biếng ném qua: “Đồ của ngươi trả lại cho ngươi, sau này đừng tặng nữa, ta không nhận bất cứ thứ gì.”

Cảm giác lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay, không kịp cảm nhận Khước Liên Y đã sốt ruột nói: “Vì sao, trước đây ngươi cũng đưa cho ta rất nhiều đồ, ta cũng không trả lại.”

 “Ta cũng không bắt ngươi phải trả lại.”

Hắn cười đùa cợt, dung mạo rõ ràng rất chính trực, nhưng nhếch môi như vậy lại có chút khinh thường, không hợp với nốt chu sa giữa lông mày, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vừa phải.

 Khước Liên Y nắm khối hổ phách to bằng nửa bàn tay, cảm giác tiến không được lùi không xong, kẹp ở giữa không còn đường sống.

 “Quận chúa, ta không có sức chơi cùng ngươi, mong quận chúa thương xót, đừng quấy rầy ta, ta rất khó chịu.”

Mặt trời ấm áp vừa mọc không biết  bị mây đen bao phủ từ khi nào, gió thổi ngày càng lớn, đánh liên tục vào cửa, phát ra tiếng ầm ầm như tiếng trẻ con khóc.  (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Lư hương trong phòng thắp lên, mùi hương gỗ thoang thoảng.

 “Vì sao ngươi lại cảm thấy là ta chơi đùa……”

Tiểu cô nương chôn mặt vào gối, vải bố mềm như nhung khiến giọng nói của nàng trở nên khàn khàn.

Buồn bực một hồi lâu, nàng mới bình tĩnh dời mắt ra khỏi gối, nhưng chỉ xoay người, liếc xéo khối hổ phách trong tay.

Tia sáng còn sót lại xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc chiếu vào hổ phách, sáng lấp lạnh, bị nàng nắm trong tay như bản sao của hoàng hôn.

Đầu nàng đột nhiên trống rỗng, giống như một đứa trẻ trốn tránh sự cấm túc của phu tử, giả bộ bình tĩnh nhìn hổ phách một vòng. 

Đuôi mắt đảo một vòng, cuối cùng cũng dừng ở ở mép hổ phách.

Đường cong trên môi nàng cứng lại, đột nhiên ý thức được có điểm khác lạ, lập tức tỉnh táo gọi lớn: “Hoa Thanh, ngươi vào đây.”

Hoa Thanh đứng gần cửa nghe tiếng liền vội vàng đẩy cửa xông vào, có thể nghe được sự khẩn trương của người trong phòng nên bước chân cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

 “Quận chúa có gì phân phó?”

Từ trên ghế nhỏ đứng lên, Khước Liên Y chỉ vào hổ phách nói: “Đây không phải là khối ta đưa cho hắn ban ngày, bây giờ ngươi tới Ức Hà hiên hỏi thăm một chút, đừng để hắn phát hiện.”

Hắn này đương nhiên chính là Thẩm Mính Ân.

Theo lời của nàng, Hoa Thanh trước tiên nhìn thoáng qua khối hổ phách sáng bóng, tuy nàng ấy không biết phân biệt loại bảo vật này như thế nào, nhưng chỉ cần nghe theo lệnh chủ tử phân phó là được.

Lập tức đi làm ngay không dám chậm trễ thêm nửa khắc.

Tận cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hoa Thanh, nhịp tim đập rộn lên trong ngực Khước Liên Y vẫn chưa dừng lại.

Trong lòng xuất hiện một cảm giác khác lạ,  kỳ lạ đến mức nàng không thể nói nên lời.

Bàn tay theo bản năng chạm vào da thịt trước ngực, chỉ cách trái tim nóng bỏng kia có một tầng thịt, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được sự khác thường bên trong.

Tiếng gió bên ngoài vẫn chưa kết thúc, vẫn còn âm thanh dải dẳng dữ dội, nhưng những âm thanh đó căn bản không lọt vào tai người bên trong.

Hoa Thanh rất nhanh đã trở lại, tin tức là hỏi thăm từ người hầu bên cạnh Thẩm Mính Ân.

Tên sai vặt kia cũng rất sợ thế tử nhà mình, nghe Hoa Thanh tới hỏi, còn nhìn xung quanh lôi kéo nàng ấy đến góc khuất mới dám nói ra.

 “Cho nên miếng hổ phách do Thẩm Mính Ân đặc biệt tìm được, thay thế cho miếng bị bóp nát kia?” Khước Liên Y nhướng mày, cắn chặt hai chữ “đặc biệt”.

 Đầu ngón tay trắng nõn đẩy khối hổ phách trên bàn hai vòng, tuy đang hỏi Hoa Thanh nhưng ánh mắt nóng bỏng từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi hổ phách bóng loáng.

Hoa Thanh gật đầu mấy cái, thuật lại mấy lời của sai vặt: “Hắn còn nói thứ này năm trước thế tử phải tìm khắp Thục Kinh, vô cùng trân quý.” 

Nhận được đáp án khiến nàng vui vẻ, Khước Liên Y rất nhanh đã vứt lời nói lạnh nhạt của người nọ từ buổi trưa ra sau đầu.

Lại để Hoa Thanh bưng hộp gỗ nhỏ tới, nàng còn cẩn thận vuốt ve đặt trong chiếc khăn mềm mại, sợ sau này có người vô tình làm rơi bảo bối được “đặc biệt” gửi đến này.

Hoa Thanh ôm hộp nhỏ hỏi: “Có cần cất vào nhà kho không ạ?”

“Không cần, cứ đặt trong ngăn tủ đầu giường ta là được, như vậy để ta có thể mở mắt ra là thấy.”

Mắt đẹp cười híp lại, tuy không phát ra động tĩnh quá lớn nhưng khuôn mặt nhỏ phi phàm kia đã in  sẵn mấy chữ “mừng rỡ như điên” lên trên.

Đôi bàn tay luồn dưới ống tay áo rộng nắm chặt lại còn hưng phấn mà lắc lắc hai cái.

Tuy lúc trước nàng tặng lễ vật quá trình có gập ghềnh một chút nhưng kết quả thu được lại rất tốt.

Nàng tặng lễ vật được hắn đáp lại.

Hơn nữa đây là bảo bối hắn quý trọng từ lâu, như vậy chẳng phải xem như là trao đổi tín vật sao.

Cho nên —— đây là tín vật đính ước Thẩm Mính Ân cho nàng!

Đợi Hoa Thanh đi ra ngoài, Khước Liên Y mới lấy tấm gỗ đã khắc được bảy tám phần kia ra.

Miếng trầm hương lúc đầu lớn như bàn tay, bây giờ đã bị gọt mất một phần ba, thành chim nhỏ chỉ cần hơi cong năm ngón tay là có thể nắm được hết. Tuy cánh chim nhỏ còn đợi tạo hình nhưng Khước Liên Y vẫn rất hài lòng với tác phẩm này.

Lại nói tiếp, đây có lẽ là lần thứ hai nàng khắc gỗ tặng cho Thẩm Mính Ân.

Vô tình bị phân tâm, con dao giữa hai ngón tay không chút khách khí để lại một vết cắt mỹ lệ trên ngón trỏ còn lại.

Dao nhỏ sắc bén, hơn nữa sức đẩy dao của nàng cũng không tính là nhỏ, miệng vết thương đâm thẳng ra hai bên, còn chưa kịp nhìn rõ vết thương chất lỏng đỏ thắm đã từ đầu ngón tay chảy ra, lại từ lòng bàn tay chảy xuống mắt chim công còn chưa khắc xong.

Hít hà một hơi, nàng vội vàng đặt dao cùng chim gỗ xuống xem xét vết thương, không muốn làm phiền người khác nên ngồi xổm xuống lấy kim sang dược dưới đáy giường ra.

Vận khí của nàng không tồi, đúng là thứ nàng muốn.

Cẩn thận kéo nút vải đỏ trên miệng bình ra, kẹp chặt cổ lọ, từ từ nghiêng xuống rắt bột thuốc màu vàng nhạt lên vết thương.

Nhưng không may, tay hơi run lên, hơn phân nửa bình kim sang dược đều đổ ra ngoài, đặc biệt còn bay rất nhiều lên váy của nàng.

Hôm nay nàng mặc váy lúa màu xanh tím, làn váy vốn thêu chim hỉ thước đậu trên cành cao bây giờ lại dính thêm một lớp như vậy, đúng là nhìn vô cùng cùng buồn cười.

Liếc mắt nhìn đống hỗn độn dưới đất, trong lòng Khước Liên Y vừa bình tĩnh lại bối rối.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng vẫn cúi đầu: “Hoa Thanh.”

Hoa Thanh nghe tiếng dường như đã quen với tính cách thích gây rắc rối của Khước Liên Y, cũng không có phản ứng gì quá lớn chỉ là nhẹ nhàng đi lấy thuốc cho nàng.

 “Cũng may quận chúa chỉ bị thương ở tay, nếu không cẩn thận ảnh làm bị thương khuôn mặt mới là rắc rối lớn.”

Vừa băng bó cho nàng, Hoa Thanh vừa nói giống như lão bà bà.

Khước Liên Y tự biết mình đuối lý nên không nói gì, chỉ nhẹ góng nói phụ họa mấy câu, cuối cùng chỉ chỉ chim gỗ đặt tên bàn, giọng điệu tủi thân nói: “Bên trên còn dính máu, mau lau, lau đi.”

Hoa Thanh dở khóc dở cười, đứng lên giả vờ tức giận chọc nhẹ vào giữa lông mày tiểu quận chúa, miễn bàn nhiều bất đắc dĩ: “Máu của mình còn chưa cầm được đã nhớ thương một khúc gỗ, tim người đúng là rất lớn.”

Khước Liên Y lắc đầu, nghiêm túc mà nói: “Đây không phải khúc gỗ, đây là thần nhân duyên của ta, có thể phù hộ cho ta tốt lành.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play