Ngoài trời tối đen, sương giăng mù mịt.
Ánh trăng trên đỉnh đầu bị cành lá che khuất không nhìn rõ.
Khước Liên Y đá mấy cục đá dưới đất, nhìn nó lăn từ chân trái qua chân phải, lại từ chân phải đá quá tới dưới gốc cây hòe lớn, cuối cùng bị tuyết đọng chặn đường.
“Quận chúa, sao người còn ở đây?”
Khước Liên Y nghe thấy tiếng gọi mình liền nhìn sang, phát hiện là thị nữ của mình Hoa Thanh.
Hoa Thanh ôm áo choàng lông cáo màu tuyết trắng trong tay, vội vàng chạy tới phía sau phủ lên cho nàng.
Không nhịn được nhét bình nước nóng vào đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng kia, giọng điệu thúc giục y nhưng trưởng bối trong nhà giục người uống thêm nước ấm: “Trời lạnh như vậy thân thể đông cứng bị bệnh phải làm sao?”
Khước Liên Y không đồng ý nhướng mày, quen thuộc nói: “Không sao cả, cũng không có ai để ý.”
“Nói bậy!”
Khuôn mặt Hoa Thanh nhăn chặt lại: “Nô tỳ sẽ để ý, Thẩm phu nhân sẽ để ý, Thẩm thế tử cũng sẽ để ý, ngài đừng nghe tướng quân nói, cho dù hắn có như thế nào vẫn sẽ để ý đến người.”
Khước Liên Y lại không nghe được nửa câu phía sau, ngẩng đầu lên, không biết là hỏi nàng ấy hay hỏi chính mình: “Nếu ta bị bệnh, Thẩm Mính Ân sẽ để ý sao?”
Hoa Thanh bị đôi mắt lấp lánh của nàng nhìn chằm chằm, thản nhiên nói: “Chắc chắn, lần trước người phát sốt nói muốn ăn hồ lô đường, Thẩm thế tử đã phải chạy ba con phố đích thân mua về.”
“Tuy sau đó người lại nôn hết sơn tra lên người người ta.”
Khước Liên Y nhớ tới chuyện cũ mà giật mình: “……”
Câu nói phía sau không cần nói.
Theo bản năng xoa cổ áo lông xù, trong đầu Khước Liên Y nghĩ ra một ý.
Dù sao nàng cũng đã trọng sinh, cùng lắm thì xem như bắt đầu lại một lần nữa, tuy bây giờ Thẩm Mính Ân có vẻ vì nhiều chuyện mà tâm trạng không tốt, nhưng chỉ cần nàng còn có thể nhìn thấy hắn, không lo thái độ của hắn không thay đổi.
Hơn nữa còn có Đồ a di luôn muốn tác hợp hai người bọn họ, xem như Thẩm Mính Ân có xấu tính cũng không thể gây chuyện với cả mẫu thân ruột nhà mình.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Khước Liên Y mới thỏa mãn cong môi, quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ăn thịt dê nướng, chúng ta mau trở về phòng thôi.”
Hoa Thanh bị thái độ thay đổi chóng mặt của tiểu quận chúa nhà mình làm cho giật mình, nhưng nàng ấy cũng rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo: “Nô tỳ đi làm cho người.”
Khước Liên Y rời đi không bao lâu, cửa hông Ức Hà hiên đã bị người bên trong mở ra.
Người hầu mặc áo vải thô cung kính cúi đầu: “Thế tử, quận chúa có lẽ đã đi rồi.”
Thẩm Mính Ân nghiêm tức ừ một tiếng, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ.
Khoanh hai tay trước ngực, phần đệm ngón trỏ lần lượt đánh vào mặt trong cánh tay kia.
Khí tức lạnh lẽo quanh người thiếu niên khiến tên sai vặt không dám nói nhiều, chỉ có thể âm thầm suy đoán, nhưng cảm giác áp bách của người bên cạnh thật sự quá mạnh, hít mũi, tử bỏ ý định này.
Xung quanh sân càng trở nên yên tĩnh, đến ngay cả gió cũng không muốn dừng lại nghỉ chân.
Tên sai vặt đánh bạo đề nghị: “Thế tử, trời cũng đã muộn, người cũng nên về phòng nghỉ ngơi.”
Liếc mắt nhìn nụ cười chân thật ngây ngô của người bên cạnh, nam nhân gật đầu.
Phân phó sai vặt đóng cửa lại, Thẩm Mín Ân trở về phòng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài đi phía trước, người hầu khẽ nghiêng đầu có chút không hiểu.
Nếu trước đây quận chúa tới tìm thế tử, hắn nhất định vô cùng vui vẻ phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn quận chúa thích, tại sao hôm nay lại khác lạ như vậy, thậm chí còn mặc kệ để quận chúa bên ngoài chịu lạnh cả buổi.
Chẳng lẽ là do khoa khảo thật sự quá đáng sợ, đến cả thế tử nhà hắn từ trước đến nay lười biếng cũng bị ép cho thay đổi tính cách?
----
Phòng bếp làm việc rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã bưng một bát canh thịt dê còn bốc nghi ngút khói đến.
Khước Liên Y thất vọng hô lên một tiếng: “Thịt dê nướng đã nói đâu?”
Hoa Thanh cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể rập khuôn nói lại lý do thoái thác của nhà bếp: “Bọn họ nói không đủ nguyên liệu, ngày mai nhất định sẽ làm cho quận chúa.”
Không lên tiếng, ngón tay ngọc tinh tế của tiểu cô nương khẽ vuốt muỗng sứ bên cạnh, sau đó chậm rãi khuấy canh thịt dê, khuấy qua lại mấy vòng, nhưng vẫn không hề mở miệng.
Thật ra Khước Liên Y cũng không phải rất thích thịt dê nương, chỉ là vẫn có chút khó chịu.
Hôm nay gặp Thẩm Mín Ân bị hắn bày ra sắc mặt xấu, quay về muốn ăn thôi cũng không được như ý, nên đương nhiên vô cùng buồn bực.
Bất giác, nàng lại nghĩ đến lời nói lạnh nhạt của người đó.
Đột nhiên, một tiếng vang thanh thúy vang lên khiến cho tất cả mọi người trong phòng chìm vào im lặng.
Mặt Khước Liên Y lập tức tối sầm: cái này gọi là gì, họa vô đơn chí?
Hoa Thanh cũng bất ngờ, gọi người mang thêm cái muỗng mới tới: “Quận chúa, nô tỳ biết sức người lớn, nhưng lúc ăn cơm vẫn nên khống chế một chút.”
Nói xong lại thu dọn cái muỗng đã bị gãy sang một bên, đặt cái muỗng mới vào trong chén.
Ngàn dặn dò vạn dặn dò nói: “Khống chế, khống chế một chút.”
Nhìn muỗng sứ nhỏ mới tinh, Khước Liên Y quả thật là khổ không nói nên lời.
Thật ra, năng lực bẩm sinh của nàng đã khống chế rất tốt, chỉ là vừa rồi phân tâm nên không nhịn được, vẫn là lỗi của Thẩm Mính Ân, là hắn hại nàng tức giận.
Khó chịu đè nặng trong lòng, nàng vừa thở hổn hển vừa uống canh.
Nhưng chuyện ban ngày, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Mính Ân, nàng thật sự không đè xuống được, uống thêm một ngụm, sau đó lại không tự giác được nhớ lại, thật đúng là khiến người ta khó chịu.
Đúng rồi, còn chiêu đó!
Khước Liên Y đặt muỗng xuống, vội vàng kéo cổ tay áo Hoa Thanh: “Hoa Thanh, sáng sớm mai ngươi đi một khối trầm hương thượng phẩm cho ta, giá cả không quan trọng cứ dùng túi vàng nhỏ mẫu thân để lại cho ta là được.”
Hoa Thanh “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải phu nhân nói những thứ đó đều để lại cho người làm của hồi môn sao?”
Liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, Khước Liên Y mới lạnh nhạt nói: “Hiện tại không cần, có lẽ sau này không cần dùng đến, mau đi lấy.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Nhìn theo bóng Hoa Thanh rời đi, Khước Liên Y cuối cùng cũng làm được chút việc khiến trong lòng thoải mái hơn, nhưng nàng biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
Từ ghế tròn bằng gỗ lê đứng lên, đi tới gần tủ nhỏ trong góc, cuối cùng lôi ra một bộ bút mực, giấy và nghiên mực.
Chọn một tờ giấy không thấm mực quá nhiều, mới không nhanh không chậm cầm bút lên.
Nhưng viết được một nửa, lại đột nhiên bế tắc.
Khước Liên Y tự nhận mình không phải tài nữ bụng đầy thi thư, hơn nữa nàng còn có chút chán ghét việc đọc sách, cảm thấy những chữ cái rậm rạp văn chương đó còn không đẹp bằng mấy con kiến bò dưới gốc cây.
Cũng chính vì như vậy, từ nhỏ nàng đã bị vị phụ thân đại nhân kia ghét bỏ, nhưng chính ông ta lại quên mất bản thân mình còn không xem hiểu Thiên Tự Văn.
Năm đó nàng mười một tuổi cứu Thái tử được bệ hạ đặc biệt phong làm quận chúa, tuy không có đất phong chỉ có danh hiệu, nhưng cũng là trẻ con, đúng là thời điểm dễ kiêu ngạo nhất.
Nàng gấp không chờ nổi muốn chia sẻ vinh quang này với cha mẹ, mẫu thân dịu dàng vuốt tóc nói nàng làm rất tốt, nhưng còn vị phụ thân kia chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, nói một câu khiến nàng đã sống hai đời cũng không thể quên được.
“Ngươi cũng chỉ biết làm mấy trò phô trương này, thật sự không thể so sánh với Thanh Dương đoan trang hiểu chuyện.”
Lạnh nhạt lại nghiêm túc, thậm chí không muốn cười với nàng một cái.
Khi đó Khước Liên Y đã hiểu rõ, phụ thân không thích nàng, vĩnh viễn đều không thích.
Nghĩ lại đoạn hồi ức này, nàng chỉ hừ một tiếng, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nàng không thể mất Thẩm Mính Ân, tuyệt đối không thể.
Cuối cùng vung ngọn bút, dòng chữ vừa viết đã bị gạch bỏ, viết lại một lần nữa.
Đơn giản lai thẳng thắn, là ý tưởng đơn thuần nhất hiện tại của nàng.
—— muốn Thẩm Mính Ân thích ta hơn kiếp trước.
Bút mực xoay một vòng giữa năm ngón tay, nàng nhìn chằm chằm chữ “thích” một lát, cuối cùng lại đổi thành “yêu”.
Đúng, cái này tốt hơn.
Mục tiêu cuối cùng đã có, chỉ thiếu mỗi lập kế hoạch.
Nghĩ đến phải lấy heo vàng nhỏ từ chỗ Hoa Thanh, Khước Liên Y vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Sáng sớm hôm sau.
Miếng ngọc bội Hòa Điền thượng cấp được đưa đến trước cổng Ức Hà hiên.
Tên sai vặt ôm ngọc bội, nhận không được không nhận cũng không được, chỉ có thể đẩy qua đẩy lại nói: “Ta phải quay về hỏi thế tử trước.”
Lời còn chưa dứt, bóng người mặc y phục xanh lam của Thẩm gia thế tử đã đi tới, sải bước đi về phía trước, đuôi mắt mang theo tức giận: “Không cần hỏi, không nhận, sau này Như Ý viện đưa đồ gì tới cũng không nhận.”
Hoa Thanh tới tặng đồ có hơi xấu hổ, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm ngọc bội quay về.
Lúc quay về nói lại mấy lời Thẩm Mính Ân nói vừa rồi, Khước Liên Y đang ngồi trên xích đu trong sân đánh giá miếng gỗ trầm hương trong tay.
Dù sao cũng là miếng gỗ nàng tốn năm trăm lượng bạc mua về, không nói đến màu sắc, xúc cảm, Thẩm Mính Ân nhất định không thể từ chối.
Khước Liên Y nghĩ như vậy.
Sau khi lặp lại nguyên vẹn lời Thế tử gia vừa nói, Hoa Thanh chỉ đứng im tại chỗ, lén nhìn sắc mắt quận chúa.
Nhưng nàng nghe xong cũng không chút biến hóa, kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.
“Quận chúa, nếu đã như vậy chúng ta còn đưa nữa không?” Nàng ấy yếu ớt hỏi.
“Đưa, đương nhiên phải đưa, đưa đến khi nào hắn đích thân đến gặp ta nói không cần mới thôi.”
Khuôn mặt nhỏ ngẩng cao, mang theo nụ cười ấm áp rạng rỡ, đôi mắt cong lại như trăng non vô cùng động lòng người, đến cả chim bay ngang qua cũng phải nhìn thêm mấy lần.
Hô hấp của Hoa Thanh đông cứng, có chút xấu hổ thừa nhận mình bị sắc đẹp của quận chúa thu hút.
Nàng ấy hầu hạ quận chúa đã hơn hai năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thích ứng nổi dáng vẻ xinh đẹp động lòng người này, mọi người ở Thục Kinh đều nói Hoài Dương công chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng nàng ấy cảm thấy vị công chúa điện hạ kia so với người trước mắt chẳng qua chỉ như canh suông bỏ nhiều nước mà thôi.
Cũng không phải chê công chúa không đẹp, chỉ là…… không thể so sánh được.
Không biết Hoa Thanh đang miên man suy nghĩ linh tinh, Khước Liên Y xua tay, để nàng ấy tới xem miếng gỗ: “Ngươi nói kích cỡ này phù hợp để khắc cái gì?”
Lần đầu tiên Hoa Thanh nghe nàng nói muốn khắc gỗ, khó tránh khỏi nghi ngờ: “Quận chúa muốn làm gì chỉ cần để nô tỳ mang cho thợ mộc làm là được, hà tất gì phải tự mình động thủ, lưỡi dao không có mắt, không cẩn thận bị thương….”
“Nếu muốn làm quà tặng người khác đương nhiên phải tự tay làm mới có ý nghĩa.” Cắt ngang mấy lời lải nhải của Hoa Thanh, Khước Liên Y xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ.
Tuy nàng biết Hoa Thanh vì muốn tốt cho nàng, nhưng đôi khi này ấy đúng là quá dong dài.
Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, bây giờ ngoài mặt Khước Liên Y vẫn là tiểu quận chúa được nuông chiều không tài nghệ không khả năng, bất kể vẽ tranh hay khắc gỗ đều là chuyện sau này mới học được.
Khước Liên Y không muốn giải thích thêm, chỉ nói: “Ngươi cảm thấy khắc chim nhỏ thì sao?”
Không đợi Hoa Thanh trả lời lại, nàng đã tự lẩm bẩm: “Thật sự không thể khắc địa long sao, vừa thuận tiện lại tốt lành, không được không được, sẽ bị ghét bỏ quá xấu quá có lệ.”
Hoa Thanh đứng một bên căn bản không thể nói chen vào chỉ có thể cười xấu hổ.
Tuy hai ngày trước có tuyết lớn liên miên không dứt, nhưng không biết có phải ông trời hối hận hay không, tuyết vừa dứt, ánh sáng mặt trời đã trở lại vừa lớn vừa nhiều.
Băng tuyết hai bên đường đã tan đi nhiều, hóa thành những vũng nước ẩm ướt, dính vào đế giày, liên tiếp dính theo bảy tám bước.
Như Khước Liên Y đã nói lúc đầu, mỗi ngày đều để người đi tặng quà cho Thẩm Mính Ân, nhưng lần nào hắn cũng không nhận.
Chuyện này cũng xem như chuyện mới thú vị ở Tề Vân hầu phủ, truyền qua truyền lại một hồi cũng truyền đến tai nữ chủ nhân Đồ thị.
Khói trắng lượn lờ bốc t đỉnh lư hương hoa đào bốc lên, hương thơm nồng nàn, êm dịu tràn ngập khắp phòng. Hương thơm dường như có linh hồn vô cùng thiên vị bức tranh mỹ nhân cưỡi ngựa treo ở đầu giường.
Nữ tử trong tranh mặc y phục đỏ, vừa rực rỡ vừa tự do, cưỡi trên lưng bạch mã cao lớn, màu sắc phối hợp vô cùng hài hòa.
Đồ thị ngồi trên giường ôm bình nước nóng trong tay, vô cùng thích thú nghe Tôn ma ma kể chuyện.
Cho đến khi Tôn ma ma nói Thẩm Mính Ân đã liên tục sáu ngày trả lễ vật về, bà mới không thể nhịn được mở to mắt: “Hắn bị điên rồi sao?”
Tôn ma ma đã quen với giọng điệu nói chuyện của Đồ thị chỉ cười không lên tiếng.
Đồ thị đặt bình nước nóng xuống vội tìm áo khoác mặc vào, muốn nhanh chóng đi tìm Thẩm Mính Ân hỏi chuyện cho rõ ràng.
Bà hùng hổ đi thẳng đến Ức Hà hiên, nhưng không nghĩ tới mình tới không đúng lúc, nhi tử tốt nhà bà rõ ràng là dáng vẻ vừa tắm xong.
Bà nhíu mày: “Ban ngày ban mặt ngươi tắm cái gì?”
Tóc đen mềm mại xõa xuống vai, cổ, bám vào quần áo tựa như ngọn núi dựng tự nhiên dựng ngược lên. Thân hình cao lớn phủ màu trắng bạc, ở eo còn thêu hình cây trúc.
Rót cho bà một chén trà, hắn vẫn làm chu toàn mọi lễ nghĩa như trước.
Nhưng Đồ thị đã sớm không nhìn được dáng vẻ này của hắn, ly sứ đặt mạnh lên bàn, âm thanh trầm đục xen lẫn tức giận, hai tiểu nha hoàn bên cạnh không nhịn được mà run lên.
Tôn ma ma liếc mắt nhìn các nàng một cái, vội vàng để bọn họ ra ngoài lúc này mấy tiểu nha hoàn mới xem như được đại xá.
Không quan tâm đến vệt nước đọng trên miệng ly sứ, Đồ thị đi thẳng vào vấn đề: “Có phải ngươi ỷ cha ngươi không có ở đây, không ai có thể giáo huấn ngươi nên bắt đầu tùy ý làm bậy có phải không?”
Thẩm Mính Ân cố ý không hiểu: “Nhi tử không dám.”
“Không dám? Ta thấy ngươi lại thật sự dám đó!”
Đồ thị xuất thân từ thế gia võ tướng, tuy là nữ tử chưa từng cầm đao múa kiếm nhưng khí thế lại rất kinh người, tuổi trẻ cũng từng làm không ít chuyện hoang đường bị người khác ngầm nói là “Mẫu dạ xoa chuyển thế”.