Khước Liên Y nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, âm thanh có mấy phần quen thuộc truyền vào tai nàng, nên không quá đề phòng.
Bởi vì tức giận, hai gò má mềm mại ửng hồng, đến ngay cả chóp mũi cũng đỏ lên.
Người thợ khắc từng gặp qua một lần cúi người xuống nhì: “Xem ra, tượng Quan Âm không phù hộ được ngươi?”
Khước Liên Y vội vàng đứng lên, lau khô giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, vỗ nhẹ bụi đất trên váy, sau đó mới mở miệng: “Phù hộ.”
Thợ khắc tượng không nói tiếp, xoay người đi tới sân phía trước.
Mà tiểu cô nương mới vừa ngừng khóc cũng nhanh chóng đuổi theo, sợ chỉ cần không chú ý hắn sẽ theo gió bay đi.
Một trận gió lùa qua thổi bay tà váy..
Nàng bước đi có hơi không vững, thậm chí cũng không cần quay đầu nhìn lại cũng có thể thể nghe được tám chín phần trâm hoa trên đầu nàng.
Hai người một trước một sau, cách nhau chừng ba bước..
Thợ thủ công vừa đi vừa chắp tay, hỏi: "Tượng Quan Âm thế nào?
“Ngày ngày thắp hương, cuối cùng cũng được Bồ Tát để ý.”Khước Liên Y thành thật trả lời lại, nhưng lúc nhắc đến mấy chữ sau cùng lại khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm, đến chính bản thân nàng cũng không rõ cảm giác kỳ lạ này.
Mọi thứ như ở rất gần trước mắt, nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình, cho dù có cố đâm tới đầu rơi máu chảy cũng không thể vượt qua.
Nghe nàng nói vậy, người thợ khắc tượng khẽ mỉm cười, một nụ cười khổ không hề giấu giếm.
Con đường này không quá dài, đi một lát đã tới nơi.
Hắn đứng ở cửa viện, quét mắt nhìn nửa viện bày rải rác tượng Phật và tượng Quan Âm, muôn hình vạn trạng đủ loại hình thù khác nhau, đại bộ phận đều là Phật màu xám trắng, yên lặng.
Khác với lần trước nhìn thấy, Khước Liên Y phát hiện còn có thêm tượng gỗ, lập tức cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao chỉ có mình Phật Di Lặc được khắc bằng gỗ?”
Người thợ kia tùy ý cầm lấy Di Lặc nàng đàng hỏi lên, nhếch miệng cười nói: “Sở thích cá nhân.”
“Vậy sở thích của ngươi đúng là rất độc đáo.”
Khước Liên Y thuận miệng chế nhạo một câu.
Ánh sáng từ đôi mắt hạnh chiếu vào khuôn mặt tươi cười của Phật Di Lặc, xuống chút nữa chính là chiếc bụng lớn, sau khi nhìn kỹ cẩn thận, nàng phát hiện ngay cả chiếc quạt trúc trên tay cũng giống như thật.
Nghe thấy lời nói của nàng, người thợ thủ công nhìn sang giả vờ tức giận, nhưng bị khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương đuổi đi.
Chậm rãi đặt tượng Phật lại vị trí ban đầu, hắn nghiêm túc nói: “Vẻ mặt hiện tại của ngươi thật sự không giống đã hoàn thành nguyện vọng.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Khoảng thời gian này ta cũng gặp rất nhiều thí chủ quay lại, bọn họ hoặc là kích động đến nhảy dựng lên hoặc là tiền hô hậu ủng lớn tiếng tiếp đó, còn ngươi cả hai thứ này đều không có.”
Khước Liên Y sửng sốt, ngượng ngùng gãi cằm, không nghĩ bản thân mình đã bị người khác nhìn thấu từ lâu.
Nàng ngượng ngùng nắm hai tay: “Thật ra còn một việc phiền muộn đè nặng lên ta..”
Thợ thủ công: “Cũng có liên quan đến Bồ Tát sao?”
Hắn cắn chặt hai chữ kia, như sợ tiểu cô nương không hiểu được hàm ý bên trong.
Bàn tay
cầm dao khắc năm xưa rất thô ráp, không biết trên ngón tay và lòng bàn tay do
bất cẩn mà tích tụ bao nhiêu vết dao. Nhưng mu bàn tay lại đặc biệt trơn nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.