Diễn Đế đứng dậy, vỗ tay nói: “Cái này sao có thể gọi là bêu xấu, xem như trẫm bỏ một đống tiền nuôi nhạc sư có lẽ cũng không bằng ngươi, Huệ An, ngươi đúng là làm cho trẫm bất ngờ.”
Có thiên tử đi đầu, nhóm hoàng thân quốc thích xung quanh cũng đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang vọng không ngừng.
Khước Liên Y vẫn giữ vẻ mặt cung kính tươi cười, nghe hết lời người xung quanh khen mình mới xoa tay quay về chỗ ngồi.
Rót một ngụm nước uống nàng vẫn còn đang thở dốc.
Yến Đồ bên cạnh cười nói: “Ngươi nhìn mặt những người đó đi, đều tái hết cả rồi.”
Khước Liên Y: “Người bọn họ muốn nhìn là Huệ An quận chúa phế vật, vô dụng, nhưng ta thì không.”
Nhìn nàng cau mày xoa tay, Yến Đồ không nói tiếp, mà chuyển chủ đề: “Tiểu cữu cữu của ta hắn……”
“Đúng rồi, ta còn có việc muốn nói với hắn!”
Khước Liên Y nghe Yến Đồ nhắc tới Thẩm Mính Ân liền cảm thấy không còn mệt mỏi nữa, lưu loát đứng lên, cũng không màng đến ánh mắt không có ý tốt của người xung quanh, trực tiếp đi đến bên cạnh Thẩm Mính Ân.
“Có tiện ra ngoài một lát không? Ta có chút việc muốn hỏi ngươi.”
Khước Liên Y cúi đầu, mấy lọn tóc nghịch ngợm không nghe lời buông xuống, tựa như tấm lụa xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm bắt mắt.
Thẩm Mính Ân vừa nâng chén rượu đã bị ép đặt xuống, sau đó chống gối đứng lên.
Khước Liên Y để ý phát hiện hình như hắn vừa ấn vào ngón tay cái mấy lần.
Chẳng
lẽ vừa rồi đánh thương không cẩn th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.