Sau khi xem xong trống lớn, hai người cùng nhau đi vào hành cung.
Bên trong đã sớm chật kín người.
Khước Liên Y nhìn xung quanh một vòng lại không nhìn thấy Thẩm Mính Ân, có chút lo lắng: “Tiểu cữu cữu ngài đâu rồi?”
Yến Đồ nói: “Có lẽ bị gọi đi rồi, vừa rồi ta vừa thấy thái giám bên cạnh phụ hoàng tới đây.”
Khước Liên Y nghe xong, gật đầu, vừa muốn nói thêm hai câu, một câu châm chọc không đúng lúc lại vàng lên.
“Quả nhiên là con cháu Đồ gia, đều dễ dàng có được Thánh tâm.”
Hai người cùng nhau nhìn qua, vẻ mặt so với đối phương càng thêm hung ác.
Nghĩ đến đang ở bên ngoài, Yến Đồ cũng đồng ý cho người huynh trưởng này một chút thể diện: “Hoàng huynh nói như vậy là vì không ăn được nho nên nói nho xanh phải không?”
Yến Sương nhìn Thái tử trước, đầu hơi nghiêng, lòng bàn tay đang thưởng thức một khối ngọc bài hình chữ nhật, khắc mây, vẽ hoa, viết chữ, nhìn qua không ngờ lại giống mảnh ngọc bội trên vòng cổ của tiểu quận chúa.
Hắn tươi cười nâng ngọc bội lên: “Quận chúa, đồ ngươi làm rơi.”
Khước Liên Y nhìn chằm chằm ngọc bội không biết rơi xuống từ lúc nào, lại nhìn nó lăn qua lộn lại trong tay đối phương, khẽ nhíu mày, không lập tức trả lời.
Ngược lại, Yến Đồ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, để nàng nhanh chóng cầm lấy, ngoài miệng cũng không khác khí: “Hoàng huynh vẫn giống như trước đây, thích lấy đồ của nữ nhân, lấy xong còn lấy danh nghĩa trả lại nói chuyện mấy câu.”
“Thái Tử điện hạ nói gì vậy?” Yến Sương cười nhìn qua, ánh mắt hai người như nhau như sắp bắn ra tia lửa: “Vi huynh không giống ngươi, có giao tình với quận chúa, nghĩ tới sau này ngươi thành thân có lẽ quận chúa cũng phải vừa lòng mới được phải không?”
Còn cháu hoàng tộc có người nào không thông minh.
Bất kể châm chọc nói móc như thế nào đều là cao thủ đỉnh đỉnh.
“Đại hoàng tử đúng là muốn giết ta.” Khước Liên Y lấy lại ngọc bài, cong môi cười nói: “So về tôn kính sao ta có thể so được với ngài, ngài là trưởng tử của bệ hạ, hoàng huynh của Thái tử điện hạ không phải cũng chính là ngài sao?”
Cảm nhận được trong đôi mắt cong cong kia có bao nhiêu châm chọc, Yến Sương đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú, không muốn nói chuyện với hai người bọn họ nữa, xoay người rời đi.
Rời đi còn vô cùng dứt khoát, khiến Yến Đồ vốn tưởng hắn sẽ dây dưa hồi lâu lại trở tay không kịp.
Nhìn bóng người kia, Khước Liên Y im lặng suy nghĩ một lát.
“Nghĩ gì vậy? Đi thôi” Yến Đồ nắm lấy hai vai nàng đẩy đi.
“Được rồi.”
Phương diện này hai người đều không vội vàng, nhìn đoàn người đông đúc, đạt thành nhất trí chờ một lát mới tiến vào.
Khước Liên Y không muốn ngồi cùng người phủ tướng quân, hoặc là nói bất kể Yến Đồ hay người ngồi trên đỉnh kia đều thật sự hy vọng nàng không ngồi cùng người phủ tướng quân.
Vừa qua
mùa đông, những đóa hoa cúc nhỏ nóng lỏng muốn nở ra, rực vàng khắp dọc đường,
tràn ngập cảnh sắ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.