Không Cần

6.


6 tháng


Đám cưới diễn ra một cách chỉn chu nhất, lúc này tôi và Dương Quang đã yêu nhau gần ba năm.

Dương Quang đã ba mươi tám, còn tôi cũng ba mươi sáu tuổi.

Sinh đứa trẻ của tôi và anh vào hai năm sau đó, Dương Quang rất vui mừng chào đón đứa con đầu lòng.

Cuộc sống mới diễn ra bình đạm và an yên. Bây giờ, chúng tôi chỉ muốn làm việc kiếm tiền nuôi các con khôn lớn, cho chúng một môi trường sống tốt nhất có thể.

Khi con trai tôi mười sáu tuổi, con dọn về sống với Hứa Văn Thành, đứa nhỏ năm đó tôi đau đớn sợ nó tổn thương nay đã lớn rồi.

Con nói chuyện với tôi, nó muốn về ở với bố, nó yêu gia đình chúng tôi nhưng dù sao người kia cũng là bố ruột, lại sống một mình nên nó muốn bầu bạn với anh ta.

Nó hứa sẽ về nhà thăm mẹ, chú và em gái thường xuyên.

Để con đi, lòng tôi buồn vì thằng bé đã trưởng thành, con biết suy nghĩ cho người khác.

Sau khi Hứa Văn Thành ly hôn với người nọ đến nay vẫn chưa tái hôn, luôn sống một mình.

Năm nọ, khi tôi vừa đón con gái ở nhà trẻ về thì thấy anh ta đứng trước cửa nhà tôi.

Những tưởng anh ta tìm con trai, nhưng hóa ra là tìm tôi.

Anh ta nói rằng mình hối lỗi sâu sắc và xin tôi tha thứ.

Thật ra sống trong cuộc sống bình yên quá lâu, tôi cảm thấy đủ và những chuyện quá khứ có lúc cảm thấy không còn quan trọng nữa.

Lời hối lỗi muộn màng này tôi cũng không cần nữa rồi.

Tôi nói rằng tôi đã bỏ qua mọi chuyện, anh ta không cần phải như vậy nữa.

Tôi không thể giúp anh ta cảm thấy nhẹ lòng được. Cho dù có xin lỗi đi chăng nữa, thì tốt nhất vẫn nên cách xa nhau ra. Bởi vì có một số chuyện, thật sự, không nhắc, không nhớ, không nhìn thấy mới là qua, lấy cái khác bù đắp vào mới là mất đi.

Cuộc sống bây giờ rất tốt, là phần đù đắp hạnh phúc nhất trên đời.

Khi xưa hận bao nhiêu, bây giờ lại bình thản bấy nhiêu.

Sau đó, tôi không còn nhìn thấy anh ta nữa.

Khi con trai lớn, thằng bé tự đi đến nhà anh ta.

Dương Quang thực sự rất bận, khi quyết định ở bên anh, kết hôn với anh tôi cũng đã chấp nhận điều này.

Có đôi lúc anh bận đến nỗi không thể lo tốt cho bản thân mình được, vùi đầu vào việc nghiên cứu.

Nhưng tôi rất thích nhìn dáng vẻ anh say mê với công việc, cảm giác anh rất giỏi và mình càng phải cố gắng nhiều hơn.

Đôi lúc chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, nhưng dường như không bao giờ giận nhau.

Tôi thích sự điềm tĩnh trên người anh ấy và cách giải quyết mọi tình huống của anh.

Khi bước qua ngưỡng tuổi năm mươi, sáu mươi, bảy mươi, con cái đã lớn, đau khổ qua đi, mọi thứ đều tốt đẹp.

Khi đối phương làm điều có lỗi với bạn đến nỗi bạn nghĩ mình đã yêu nhầm người. Nhưng không hẳn là vậy, khi ấy thật ra chúng ta đã yêu đúng người, anh ta làm cho bạn hạnh phúc, làm bạn tin tưởng. Vấn đề là thời gian, anh ta chọn làm đúng hay làm sai mà thôi.

Khi ấy và cả mãi về sau, tôi không bao giờ cảm thấy cuộc hôn nhân trước của mình là sai lầm, tôi đã có mười năm hạnh phúc với chồng và con.

Thứ sai là sự thay đổi của con người sau từng ấy năm mà thôi.

Hoặc là, chỉ có mình tôi thấy đó là hạnh phúc.

Không có hạnh phúc này thì hạnh phúc khác, sẽ có một người khác trung thành với bạn đến tận cuối đời.

Dương Quang… 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play