Sáng hôm sau, Tô Đình dậy từ rất sớm, nàng háo hức với những con thú mình có thể săn được, nhưng khi rời khỏi lều nàng mới hay tin từ chiều hôm qua, kinh thành đã đưa đến những tấu chương cơ mật, hoàng thượng phải đích thân chuẩn tấu.

Đến khuya, hoàng thượng triệu tập tất cả quan lại đi cùng vào lều để hợp bàn, đến hiện tại vẫn chưa có ai rời khỏi.

Tô Đình không khỏi thất vọng mà thở, chắc chắn thời gian đi săn sẽ bị dời lại nữa rồi.

Nàng buồn chán mà chạy đến lều của Uyển quý phi.

Đứng bên ngoài lều nàng khẽ gọi "Uyển a di."

"Vào đi." Uyển quý phi lên tiếng.

Tô Đình vui vẻ đi vào trong, tuy thời gian còn rất sớm nhưng Uyển quý phi đã thức dậy từ lâu, lúc này nàng đang ngồi trên một cái ghế gỗ mà thêu một tấm khăn, nhìn thấy nàng đi vài liền mỉm cười hỏi.

"Sao con lại đến đây, không đi kiếm những đứa nhỏ khác chơi à."

Tô Đình ra vẻ tuổi thân nói "Hoàng bá bá đều kêu họ đi hết rồi, không có ai rảnh rỗi mà chơi cùng con."

"Vậy là ta rành nên con mới đến đây kiếm ta à." Uyển quý phi hài hước hỏi nàng.

Tô Đình chớp mắt tỏ vẻ vô tội "Mới không phải, là do ngài thương con nhất, con sợ ngài buồn chán nên đến đây nói chuyện cùng ngài."

"Dẻo miệng." Uyển quý phi vui vẻ cười sau đó kêu cung nữ bên cạnh "Đem ghế lại đây, cũng dọn chút điểm tâm đế."

"Vâng." Cung nữ hành lễ rồi đi ra ngoài.

Tô Đình cười hì hì rồi đi lại xem khăn thêu trên tay bà.

Trên tấm khăn là một bức tranh phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, khung cảnh bên ngoài đã được hoàn thiện dưới bàn tay khéo léo của bà, bây giờ bà đang thêu hai con chim sẻ đang đậu trên một cành cây.

Tô Đình híp mắt khen ngợi "Uyển a di thật khéo tay, hình trên khăn thật đẹp á."

"Con đó, nói đến ta với mẫu thân con lại đau đầu." Uyển quý phi trừng mắt dí tay vào trán nàng.

Tô Đình khom người cho bà để tay tới trán mình sau đó chớp mắt tỏ vẻ "Con mới không thêu đau đâu, nữ nhi sức lớn như con thì chỉ có thể cầm đao cầm cung thui."

Uyển quý phi nghe nàng nói liền thở dài "Ta cũng không biết làm sao với con, sau này không ai thèm lấy thì đứng có than."

Tô Đình bĩu môi "Con mới không thèm lấy đâu, sau này cứ bám dính Hoàng bá bá, Uyển a di, phụ thân, mẫu thân cùng các ca ca là được."

"Con đó." Uyển quý phi vừa bất lực vừa nuông chiều nhìn nàng "Thôi con cứ bình bình an an là tốt rồi."

"Con thích hình gì, ta thêu cho con một cái."

"Con thích cánh đồng hoa ạ." Tô Đình vui vẻ cười nói.

Hai người bên trong lều cùng nhau tán gẫu rất nhiều thứ cho đến khi một cung nữ bước vào mời bọn họ ra ngoài dùng bữa cùng hoàng thượng.

Tô Đình dìu Uyển quý phi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài có vài người đang ngồi trên bàn dài bằng gỗ được thị vệ bê đến, hoàng thượng ngồi ở đầu bàn. hai phi tần ngồi cách hoàng thượng một cái ghế trống, phía dưới là bốn hoàng tử chia đều hai bên, bên dưới nữa là Tô Thượng tướng quân cùng Tô Khai.

Những quan lại khác cùng nhi tử của họ đều nghĩ ngơi cùng dùng bữa ở trong lều.

Tô Đình cùng Uyển quý phi vừa đi đến liền nhận được một loạt ánh mắt của những người trên bàn.

Hoàng thượng nhìn hai người liền cười nói "Đến đây ngồi bên cạnh trẫm."

Tô Đình trước con mắt của nhiều người mà dìu Uyển quý phi đến ghế ngồi sau đó mới đi đến chỗ ngồi phía đối diện của nàng.

Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của hoàng thượng cùng phụ thân mình nàng liền đau lòng hỏi.

"Hoàng bá bá bận việc xong chưa ạ."

"Sao vậy tiểu Đình của chúng ta háo hức muốn đi săn sao." Hoàng thượng cười đùa với nàng.

Tô Đình lắc đầu bĩu môi ra vẻ trưởng thành "Con mới không có như vậy."

"Con chỉ nói ngài cùng phụ thân con mau mau nghỉ ngơi đi, hai mắt đều thâm quầng cả rồi."

Hoàng thượng nghe vậy vẻ mặt đầy thưởng thụ, là vua của một nước không phải không có người quan tâm đến sức khỏe của ngài, nhưng chỉ có Tô Đình khiến ngài thực sự cảm thấy được quan tâm, vì vậy tất cả tình thương của ngài đều được gửi gắm đến Tô Đình tuy nàng không phải nữ nhi của mình.

"Ngoan, trẫm biết rồi, dùng bữa xong chắc chắn sẽ đi nghỉ ngơi."

"Săn bắn cũng đã dời lại vào trưa mai."

Tô Đình mỉm cười gật đầu.

Thức ăn lần lượt được bưng lên, tuy hiện tại đang ở ngoài rừng, nhưng thức ăn đem từ hoàng cung đến đây rất đầy đủ, cả ngự trù cũng được mang theo.

Vì vậy thức ăn cực kỳ đa dạng cùng phong phú.

Tô Đình nhìn thấy những món ăn mà nàng thích đều được để trước mặt nàng liền vui vẻ cười híp cả mắt.

Hà phi ở đối diện nhìn nàng hai mắt đầy lửa hận, cùng ghen tị, hoàng thượng chưa bao giờ nhớ đến những thứ mà bà ta thích, cũng chẳng quan tâm, vậy mà Tô Đình lại có thể được thiên vị như vậy.

Không chỉ bà ta, Hoàng Tiêu Ngân ở bên cạnh bà ta hai mắt cũng đầy ghen tị cùng đen tối, hai mắt hắn hiện lên đầy sự tính toán xấu xa

Hoàng thượng nhìn thấy tất cả vào trong mắt nhưng ngài không nói gì, đối với những toan tính nhỏ nhoi đó thì chẳng có gì phải lo lắng.

Người ngài kiên dè nhất cũng chỉ có Quan gia, nhưng điều tra thế nào đi nữa cũng không nắm được điểm yếu của bọn họ.

Tô Mạnh cũng nhìn ra, nhưng ông lại không thể lam gì, dù sao những người muốn hại nữ nhi mình đều là phi tân hoàng tử, ông chỉ là một mệnh quan hữu danh vô thực mà thôi.

Nhưng dù vậy ông cũng cho rất nhiều người đi theo bảo vệ nàng, tuy ông tin tưởng hoàng thượng sẽ không để yên, cũng phái ảnh vệ thân cận đến cạnh nàng nhưng chỉ sợ có sơ sót khiến nàng chịu thương tổn mà thôi.

Tô Đình chẳng thèm quan tâm suy nghĩ rối rắm của những người khác, lúc này nàng chỉ nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn mà nuốt nước miếng.

Nàng đã không ăn gì từ tối hôm qua rồi, sáng đến giờ chỉ ăn chút điểm tâm, hiện tại thật sự rất đói bụng, nhưng vì hoàng thượng còn chưa cầm đũa nên nàng cũng không dám làm liều.

Vẻ mặt nàng đầy tội nghiệp nhìn hoàng thượng tỏ vẻ thúc giục.

Hoàng thượng buồn cười nhìn nàng sau đó cũng cầm đũa mà gấp thức ăn vào chén.

"Ăn đi."

"Hoàng bá bá là tốt nhất." Tô Đình hoan hô sau đó bắt đầu ăn.

Tô Thượng tướng quân nghe nàng nói như vậy liền tức giận mà trừng mắt với hoàng thượng, nữ nhi đáng yêu của ông vậy mà lại nói người khác là tốt nhất.

Đúng là tức chết ông.

Hoàng thượng cười khêu khích rồi cũng bắt đầu ăn, những người khác thấy vậy cũng cầm đũa lên.

Đối với những người khác ăn không nói, ngủ không nói nhưng đối với Tô Đình sự vui vẻ mới là quan trọng, nàng chẳng thèm quan tâm đến những lễ nghi phiền phức đó.

Sau khi thử xong những món ăn mà mình thích nàng liền chọn ra ba món mà gắp vào chén của hoàng thượng.

"Hoàng bá bá, món này ăn thực ngon."

Những người khác nhìn thấy Tô Đình gắp thức ăn cho hoàng thượng bằng đũa của mình liền trợn mắt mà nhìn, Hà phi cảm thấy đây là cơ hội liền không chờ được mà đứng dậy quát "Tô Đình to gan, ngươi biết mình đang làm gì không, đúng là không có quy củ mà."

Tô Đình nghe vậy liền sững sờ, nàng mờ mịt nhìn Hà phi sau đó nhìn những người khác chỉ thấy ngoại trừ Uyển quý phi, phụ thân cùng tam ca vẻ mặt đầy bình tĩnh thì những người còn lại đều là vẻ mặt hoảng hốt, kinh ngạc hoặc vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng.

Nàng khó hiểu sau đó xoay đầu nhìn hoàng thượng.

Lúc này hoàng thượng chẳng nói gì chỉ nhàn nhạt gắp món ăn mà nàng gắp vào chén ngài trước bao con mắt đầy khó tin mà bỏ vào miệng nhai còn không quên gật đầu khen.

"Con nói đúng, thật vừa miệng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play