Ngày hôm sau trước cổng tường thành, Hoàng Tiêu Thiên từ trên cao nhìn xuống đội quân đang xếp hàng ngay ngắn bên dưới, hai mắt hắn ta đầy âm u.

Tổng quản thái giám đứng phía sau không khỏi cúi người nom nớp lo sợ, kể từ khi biên cương xảy ra chuyện tâm trạng hoàng thượng lúc nào cũng xấu ngài rất hay nổi giận nhưng ngày hôm qua thì càng tồi tệ hơn người hầu phạm sai lầm ngày hôm qua hiện tại đã chết mà không kịp nói một lời xin tha.

Lúc này một con ngựa từ bên trong chậm rãi đi đến giữa đoàn quân, thân hình nhỏ gầy khoác lên bộ giáp cồng kềnh của thống lĩnh, cằm giương cao hai mắt tỏa ra ánh sáng mà chính bản thân nàng cũng không để ý đến.

Tô Đình đầy kiên định lướt mắt nhìn binh sĩ chuẩn bị cùng nàng vào sinh ra tử trên chiến trường rồi đưa tay lên ngực khẽ cuối đầu hô lớn:

"Sống chết vì Minh Hòa."

Tất cả binh sĩ đồng thanh hét lớn:

"Sống chết vì Minh Hòa."

"Khởi hành."

Tô Đình giơ tay lên cao sau đó phóng ngựa rời đi.

Đội quân không chút chừng chờ mà nghiêm chỉnh nhấc chân từng bước chân vang dội rời khỏi thành, từng bước từng bước đi đến chiến trường nơi hàng ngàn sinh mạng đang chờ đợi sự cứu giúp.

Tô Đình không chút ngoảnh đầu mà, đối với nàng đây không còn là lựa chọn mà chính là nghĩa vụ cùng nhiệt thuyết của lòng trung thành hướng về quốc gia.

Hoàng Tiêu Hiên nhìn theo đoàn quân cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt liền không nhịn được đập tay lên tường thành, hắn nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt hung tợn.

Rõ ràng mọi chuyện hắn làm đều có suy nghĩ cho nàng, hắn chiều chuộng nàng như thế tại sao nàng lại không hiểu lấy. Nữ nhân của hắn làm sao có thể không nhìn đến hắn, hắn là trượng phu của nàng cũng là thiên tử của nàng, chỉ cần hắn muốn thì nàng không thể chống cự lại.

Nhưng cuối cùng mọi tính toán của hắn đều trở thành con dao đâm thẳng vào trái tim nàng, không biết từ bao giờ hắn càng lúc càng trở nên đa nghi cùng chẳng còn tin tưởng ai được nữa, có lẽ nàng là người duy nhất ở cạnh hắn yêu thương hắn cũng như niềm tin duy nhất hắn từng đặt cược bằng tính mạng mình.

Tuy nhiên địa vị đã khác, niềm tin đã không cần thiết nữa. Hoàng Tiêu Hiên bình tĩnh nhìn về phía xa xa, hai bàn tay đang nắm chặt cuối cùng buông lỏng.

Hắn mặc kệ máu trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống đất mà xoay người phất tay áo trở về nơi đầy sự tính toán mà lạnh lẽo kia trước sự hoảng hốt của thái giám bên cạnh.

Tô Đình dẫn đầu đoàn quân cùng xe lương thực rời khỏi kinh thành phồn hoa tấp nập, nàng cũng không lo lắng những kẻ phía sau dám động tay động chân với đoàn quân này.

Tuy nói hoàng đế bất mãn với nàng nhưng họ cũng hiểu tầm quan trọng của lần xuất chinh này, không một kình tướng nào có thể thích hợp đè ép quân địch bảo vệ biên cương hơn nàng.

Những binh sĩ đi cùng nàng kể cả phó tướng từng được dẫn trọng binh không một ai có ý nghĩ bất kính với nàng bởi vì không ai không biết về huyền thoại của kinh thành. Một nữ nhân, một vương phi đến cuối cùng là một hoàng hậu không có quyền uy.

Từng chuyện từng chuyện đều là những câu truyện được lan truyền trên khắp quốc gia này, dù là thế hệ trước hay là thế hệ sau đến cả những đứa nhỏ chỉ vừa ba bốn tuổi đều sẽ biết về nàng. Dũng sĩ tay nắm thương, chân thúc ngựa rong ruổi sa trường là một người mà dân chúng không thể nào không cảm khái một nữ anh hùng.

Binh sĩ biết đến, nghe đến cũng có người đã từng chứng kiến uy danh của Tô Đình. Bọn họ không chỉ không cảm thấy nhục nhã khi để một nữ nhân chỉ huy mà ngược lại sĩ khí của bọn họ càng tăng cao, ý chí càng kiên định.

Không biết có bao nhiêu người cảm thấy vinh quang khi được làm binh sĩ dưới trướng nàng nhưng chắc chắn tất cả hai mươi ngàn binh sĩ cùng hành quân với nàng tại đây đều có chung một suy nghĩ 'Tô Đình chính là thần chỉ cần có nàng biên cương sẽ được giữ'.

Tô Đình dẫn đầu đoàn quân hoàn toàn không biết suy nghĩ của những người đi phía sau mình, nàng ngang nhiên dẫn quân đi về phía trước hướng đến của nàng chính là biên cương đang xảy ra chiến tranh kia. Nàng không cần biết người khác nghĩ gì về quyết định này của nàng, nàng cũng chưa từng suy nghĩ một khi mình rời khỏi kinh thành thì gia tộc mình sẽ thế nào.

Nhưng nàng kiên định với quyết định này cũng quyết tâm giữ vững biên cương. Chuyến đi này của nàng chính là người sống thành sống, thành mất người liền chôn cùng.

Chỉ cần nàng còn một hơi thở thì chắc chắn cổng thành không bị phá, biên cương không bị công.

Nàng là người nhà của Tô gia, dù sống dù chết đều sẽ bảo vệ nhà của mình. Bảo vệ quốc gia là chức trách bảo vệ bá tánh là nhiệm vụ.

Kẻ thù thì phải diệt, thù giết huynh trưởng thì phải báo, nhà thì phải bảo vệ. Đây chính là sứ mệnh của gia tộc họ Tô.

"Giá."

Tô Đình thúc ngựa sau đó hô lớn:

"Các binh sĩ nghe lệnh tăng nhanh tốc độ, phải rút ngắn thời gian đến biên cương càng sớm càng tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play