Kinh thành, một toà thành tố lớn đông đúc, nhưng hôm nay lại trở nên tiêu điều hoang vắng.
Bởi vì dịch bên mà người dân phải tự cách ly ở nhà, không được bước ra ngoài dù là một bước, binh sĩ luôn sẽ đi vòng quanh khắp kinh thánh để giữ gìn trật tự cùng bắt lại những dân chúng không nghe theo lệnh.
Bởi vì không thể buôn bán cũng như mua thức ăn, hoàng thượng đã ra lệnh cho binh sĩ cung cấp những thứ mà dân chúng cần đến tận nhà.
Đối với lệnh ban ra này người dân cũng không có quá nhiều ý kiến.
Nhưng người dân cùng hoàng tộc có khác biệt, tuy cùng chung khu cách ly nhưng đã được chắn ngang cùng đối sử khác nhau.
Số trẻ em bị nhiễm bệnh tăng cao, bên trong thái y viện không đủ người cuối cùng hoàng thượng ra lệnh cho những y quán cùng đại phu khắp kinh thành phải đến khu cách ly trợ giúp.
Bên trong phủ Thượng tướng quân, ba đứa nhỏ n trên một cái giường đang cực kỳ khó chịu, cả người nóng rực, trên người có vài đóm li ti, bởi vì cả ba chỉ vừa mới phát bệnh nên không bị nổi quá nhiều, ý thức cũng còn một chút thanh tỉnh.
Ở bên giường bốn bật trưởng bối đang vây quanh vẻ mặt đầy lo lắng.
"Bây giờ làm sao đây." Tô phu nhân bật khóc nức nở, bên trong kinh thành tình hình dịch bệnh như thế nào bà rất rõ ràng, cứ nghĩ các hài nhi của mình sẽ không sao nhưng ai ngờ rằng chỉ trong vài ngày một lúc ba hài nhi đều phát bệnh.
"Chúng ta phải đưa chúng đi cách ly." Tô Mạnh ôm lấy bã vai của thê tử rồi dỗ dành.
"Nhưng đông người như vậy chúng có được chăm sóc tốt hay không." Tổ mẫu, hai mắt đỏ hoe nói.
Gia gia cũng nghĩ giống Tô Mạnh, dù sao tất cả người trong thành đều đã bị đưa đi, nếu bọn họ bây giờ không chịu đưa thì chẳng khác nào khi quân phạm thượng.
"Không sao đâu, chúng ta hỏi xem có nha hoàn nào chịu đi cùng không, nếu có thì bọn nhỏ sẽ có người chăm nôm." Tô Mạnh thở dài nói.
Tô phu nhân cảm thấy như vậy cũng được, bà liền không chừng chờ mà chạy ra ngoài rồi triệu tập những hạ nhân bên trong phủ ra hỏi, nếu như ai đồng ý đi cùng tiểu thư, thiếu gia đến khu cách ly thì sẽ được cầm lại giấy bán thân.
Nhưng có rất nhiều người sợ chết, bọn họ cũng chẳng cần lắm giấy bán thân nên ai nấy đều do dự, lúc này nha hoàn bên người Tô phu nhân bước ra cùng với hai nô tài khác.
Tô phu nhân nhìn bọn họ liền hài lòng gật đầu, thật ra bà cũng không muốn ép buộc ai, nhưng bởi vì không ép buộc mà bà càng xem trọng những người trung thành, biết tận tâm vì chủ nhân hơn.
Sau khi chọn ra ba người đi cùng ba hài nhi của mình, Tô phu nhân liền đi vào phòng nói lại.
Tổ mẫu cùng gia gia liền gật đầu an tâm, cảm thấy bà người này rất tốt.
Tô Mạnh cũng nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa rồi ôm hài nhi của mình lên xe, Tô Phong đứng bên cạnh buồn bã nhìn đệ đệ cùng muội muội của mình đang mê mang liền rưng rưng nước mắt.
Chàng cũng muốn ôm cùng phụ thân nhưng vì sợ bệnh sẽ lây lan nên không ai để chàng đến gần bọn họ.
Cuối cùng Tô Phong cùng Tô phu nhân mặt đầy tâm sự nhìn theo xe ngựa đang nhanh chóng đi xa.
Tô Mạnh ngồi trên xe ngựa nhìn hài nhi của mình mà lo lắng, bọn họ còn quá nhỏ, đặc biệt là nữ nhi của ông, cơ thể nàng vốn không quá mạnh khỏe, nhưng vì rèn luyện thân mỗi ngày nên mới có thể mạnh khỏe như vậy, nhưng bệnh dịch này lại có khả năng lây lan, rất có thể là một căn bệnh chết, không biết nàng có thể chống đỡ bao lâu.
Sau khi ra khỏi kinh thành xe ngựa liền chạy ra vùng ngoại ô, bên ngoài cổng ngoại ô được lập một cánh cổng kiểm xoát dịch, sau khi chạy đến gần xe ngựa phải dừng lại, hai đại phu nhanh chóng chạy ra, Tô Mạnh nhảy xuống ngựa để hai người vào trong kiểm tra.
"Thượng tướng quân, hai thiếu gia cùng tiểu thư đích xác đã nhiễm bệnh dịch." Sau khi kiểm tra xong một đại phu cung kính nói.
"Xin ngài hãy dừng bước và quay trở về, chúng thảo dân sẽ chăm sóc ba hài nhi của ngài chu đáo."
"Ta sẽ về nhưng ba hạ nhân này đã đồng ý vào để chăm sóc hài nhi của ta, các ngươi chỉ cần làm đúng bổn phận của mình là được." Tô Mạnh gật đầu rồi nhìn theo nhóm binh sĩ ôm hài tử của ông vào bên trong khu cách ly.
"Cáo từ." Tô Mạnh gật đầu rồi nhảy lên xe.
"Thượng tướng quân đi thông thả." Hai đại phu nhanh chóng nói rồi xoay người trở lại vào trong.
Bọn họ cũng không ngạc nhiên khi có người chịu chết để vào trong chăm sóc những hoàng tộc, còn cái thế gia như vậy, mà ngược lại họ ngạc nhiên khi gia đình của thượng tướng quân chỉ để ban người vào bên trong chăm sóc mà không phải một đội quân giống những người khác.
Ba huynh muội Tô Đình bị đưa vào một căn phòng nhỏ, ở đây có sáu cái giường, trong ba cái giường thì đã nằm ba hài tử tuổi không khác mấy với tô khai, nhưng trên người bọn họ lại rất nhiều đóm li ti nổi khắp nơi trên cơ thể.
"Hôm nay có bệnh nhân mới nữa à." Một giọng nói đầy mệt mỏi vang lên.
"Vâng thưa Lý thái y." Một binh sĩ cung kính nói "Đây là nhi tử của Thượng tướng quân."
"Được rồi các ngươi lui đi, ta sẽ xem thử tình trạng của bọn họ." Lý thái y gật đầu rồi đi đến bên cạnh giường.
Sau khi xem tình trạng của bọn họ ông liền nhíu mày, rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ về bệnh lý nhưng khi kiểm tra ông vẫn không phát hiện ra rốt cuộc đây là bệnh dịch gì, trong y thư được lưu truyền trong thái y viện cũng không tìm thấy thông tin về căn bệnh.
Ngoại trừ phát sốt cùng nổi đóm li ti thì chỉ có vài đứa nhỏ mới xảy ra hiện tượng ngứa ngáy khắp người, đây thật sự là căn bệnh kỳ lạ.
Nhưng đối với bọn họ thứ mà không có đại phu nào không e ngại chính là sốt cao không dứt, bởi vì đây là loại bệnh có thể gây nguy hiểm đến bộ não của con người, tình trạng sốt có thể khiến người bệnh mê sảng, có thể gây ra chết ngất tạm thời.*
Chuyện mà thái y viện bọn họ cần làm hiện tại là phải nhanh chóng làm giảm cơn sốt cho bọn nhỏ, sức đề kháng của những đứa nhỏ dưới mười lăm tuổi rất yếu, nếu như sốt cao mà chậm trễ chữa trị thì có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi xác nhận tình trạng sốt nhẹ của ba người, Lý thái y liền nhanh chóng kêu người chuẩn bị nước cùng thảo dược, ông phải nhanh chóng làm giảm sốt cho bọn họ.
_____________________________________
Tác giả muốn nói là nơi có dấu * chính là do tác giả chém, không có thực đâu nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT