Thời tiết đã bắt đầu nhập thu, phiến lá bên ngoài sân viện cũng chậm rãi ố vàng, những cơn gió phơ phất thổi rụng lá cây khiến chúng phát ra từng tiếng xào xạc.
Sau khi yên lặng một lúc lâu thì Phương Duệ mới cầm bình rượu lên rồi rót đầy cái chén đang để trước mặt Thẩm Ngọc làm cho hương rượu nhàn nhạt lập tức lan toả khắp căn phòng.
Phương Duệ vừa rót rượu vừa mỉm cười nói:
“Ngươi tại sao lại cảm thấy ta sẽ mang Trần Trì đi?”
Giọng nói của Phương Duệ thong dong trấn định chứ không hề có một chút gì gọi là bối rối.
Ánh mắt Thẩm ngọc vẫn không thay đổi, nàng vẫn nhìn chằm chằm Phương Duệ đang đeo mặt nạ rồi nói:
“Từ thời điểm Trần Trì bị nhốt đơn độc ở một nhà lao riêng thì cũng chỉ có một mình ngươi tiếp xúc với hắn. Nếu như hắn uống thuốc độc tự sát thì cũng là do ngươi đưa cho hắn, nhưng nếu ngươi đã có thể giúp Trần Trì cứu người thân của hắn ra khỏi tay bọn người kia thì Trần Trì dù chưa thấy người nhưng tại sao lại dễ dàng tin tưởng ngươi rồi đem Lư Thượng Thanh khai ra và cuối cùng còn đi uống thuốc độc tự sát?!!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT