Sáng hôm sau, lúc Thẩm Ngật tỉnh dậy có chút đau đầu.

Đưa tay xoa xoa thái dương, ký ức về lần say rượu tối qua tràn về trong đầu.

Anh đã uống rất nhiều trong hôn lễ ngày hôm qua, lúc trở về còn có thể miễn cưỡng bảo trì sự tỉnh táo nhưng sau khi tắm xong, ngồi lại trong căn phòng ngủ quen thuộc, anh bỗng cảm có cảm giác say, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Tựa hồ như trở lại thời điểm mười một năm về trước, khi Ôn Nịnh vừa rời xa anh.

Anh quên hết những chuyện xảy ra sau này, trong đầu chỉ còn lại chuyện cô muốn rời đi mà thôi.

Nhớ lại chuyện bản thân sau đó còn ôm Ôn Nịnh khóc lóc, lại nói ra nhiều lời khẩn cầu như vậy, mặt của Thẩm Ngật không khỏi nóng lên vì xấu hổ.

Bên cạnh anh truyền đến một tiếng ư ưm, một đôi cánh tay vòng qua eo của anh, thân thể mềm mại ấm áp áp dựa vào anh, ở trong lòng của anh cọ cọ.

Thẩm Ngật theo thói quen nghiêng người, ôm cô vào lòng.

“Khất Khất.” Ôn Nịnh nhắm mắt lại, thanh âm cũng trở nên mơ hồ.

“Hả?” Thẩm Ngật cúi đầu nhìn cô.

Trầm mặc một lúc, Ôn Nịnh mở mắt ra: “Anh tỉnh rượu rồi sao?”

Đối mặt với nụ cười trong đôi mắt sáng ngời của cô, Thẩm Ngật càng cảm thấy xấu hổ, anh dời tầm mắt đi, không được tự nhiên “ừm” một tiếng.

Ôn Nịnh nâng tay lên nhưng không dời tay đi mà vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh đầy cưng chiều: “Nếu không phải do anh uống say, em cũng không biết được trước đó anh đã sống cực khổ như vậy.”

Thẩm Ngật nhẹ nhàng phủ nhận: "Không có, đều đã qua hết rồi."

Vẫn là câu trả lời giống như trước đây.

“Sau khi tỉnh táo liền mạnh miệng như vậy.” Ôn Nịnh không còn cách nào khác, trở mình áp lên ngực anh.

Thẩm Ngật nhìn Ôn Nịnh tới gần, cúi người chạm vào tai của anh sau đó cắn nhẹ một cái.

Bị tiếng thở phả vào vành tai, ấm áp giống như lông vũ lướt qua vậy.

Trong lòng Thẩm Ngật có cảm giác bản thân đang ôm một con thỏ, trái tim cứ đập liên hồi.

Hôm nay họ không có gì để làm, bọn họ có thể sử dụng khoảng thời gian rảnh này một cách thoải mái và thỏa thích.

Lòng bàn tay của Thẩm Ngật áp lên vòng eo thon của cô, ánh sáng và bóng tối trong mắt anh dao động.

Tháng sáu, nhiệt độ ở Nam Khê đang từng ngày tăng cao, trong phòng ngủ bật điều hòa, gió lạnh quét qua người nhưng cũng không tản mát được bao nhiêu hơi nóng.

Một cuộc vui nhẹ nhàng diễn ra.

Sau khi tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, Ôn Nịnh mặc một bộ váy, quay lưng về phía Thẩm Ngật nói: “Giúp em kéo khóa lên đi.”

Tấm lưng thon thả trắng nõn của cô có đầy vết đỏ, Thẩm Ngật vén lọn tóc xoăn của cô ra sau, nhẹ nhàng kéo khóa lên, giúp cô che đi những vết đỏ đó.

Thẩm Ngật đã mặc quần áo chỉnh tề, cài khuy áo sơ mi, đang chuẩn bị làm bữa trưa thì bị Ôn Nịnh đột nhiên nắm lấy tay anh.

Anh quay người lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Nịnh mím môi, hai gò má trắng nõn vẫn còn ửng đỏ: “Khất Khất, em muốn thương lượng với anh chuyện này.”

“Em nói đi.” Thẩm Ngật nghiêm túc nhìn cô, bàn tay anh cũng nắm lấy tay cô.

Ôn Nịnh dùng đầu ngón tay hất mái tóc của mình, đôi mắt đẹp lấp lánh, tùy ý nói: “Thời gian tới anh có muốn có em bé không?”

Lời nói nhẹ nhàng của cô lại khiến cho đồng tử Thẩm Ngật mở lớn lên, anh sững sờ tại chỗ.

Thấy anh không nói chuyện, Ôn Nịnh còn tưởng rằng anh không muốn, liền nhướng mày hỏi: “Anh không muốn có em bé sớm sao?”

Thẩm Ngật ngơ ngác nhìn cô, lắc đầu một cách máy móc: “Không phải.”

Anh chỉ không ngờ rằng Ôn Nịnh sẽ nói chuyện này vào ngày thứ hai sau lễ kết hôn.

Cô vậy mà lại đồng ý có con với anh!

Bất ngờ lớn như vậy đột nhiên ập xuống đầu, trong lòng Thẩm Ngật tê dại, nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

“Để em nói cho anh biết kế hoạch của em trước đã” Ôn Nịnh rút tay của anh ra, tựa vào cạnh bàn nói: “Lần trước lúc đưa anh về nhà em, mẹ em liền có ý muốn em trở về tiếp quản công ty trong nhà, đến lúc đó chỉ sợ bản thân sẽ vô cùng bận rộn. Cho nên em muốn nhân lúc bản thân còn chưa quá bận rộn, sinh một đứa trẻ trước.”

“Nhưng nói thế nào thì việc này vẫn cần phải nghe suy nghĩ của anh một chút.”

Thẩm Ngật nuốt nước bọt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc: "Anh đương nhiên là muốn, mọi chuyện đều nghe theo em hết."

Ôn Nịnh ôm lấy anh: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, được không?"

“Được.”

Ngày hôm sau, Thẩm Ngật yêu cầu Tống Cao Lãng tìm kiếm một đống những kiến thức liên quan đến mang thai, lên kế hoạch cẩn thận và thực hiện vô cùng nghiêm túc.

Thái độ vô cùng nghiêm túc và sẵn sàng chiến đấu.

Khi văn phòng chi nhánh ở Nam Thành đã đi vào quỹ đạo của nó, Văn Nghiêu cũng không ở lại đó nữa. Sau khi bàn giao lại công việc, anh đã quay trở lại Nam Khê.

Hôm nay, Văn Nghiêu và Thẩm Ngật đã cùng nhau tham gia một bữa tiệc tối, và những vị khách được mời đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành, bao gồm cả một số đối tác quan trọng.

Khi nói về việc kinh doanh, không thể tránh kh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play