Cuối tuần trôi qua, Văn Nghiêu trở lại làm việc bình thường.

Ôn Nịnh ngồi vào bàn làm việc, nhưng vẽ thế nào cũng không vẽ ra được như ý muốn, bản phác thảo sửa vài lần vẫn không vừa ý.

 Công việc sáng tạo dựa trên cảm hứng đòi hỏi sự yên tĩnh, cũng như sự ổn định về cảm xúc, nếu không sẽ không thể phát huy hết sức mạnh của mình.

 Đã hơn mười giờ, Ôn Nịnh đặt bút vẽ xuống, tắt máy tính bảng.

 Một số chuyện cô suy nghĩ khá lâu rồi giờ tới lúc cần phải làm rõ, nếu không công việc sẽ không thể tiến hành suôn sẻ.

 Ôn Nịnh với Lương Sơ Ảnh một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi công ty.

 Cô gọi một chiếc xe, điểm đến là gần ngõ Đường Lạc.

 Sau khi xuống xe, Ôn Nịnh đứng trước mảnh sân quen thuộc, tay nắm chiếc dây túi xách, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

 Ôn Dĩ Đường ngồi trong sân, đang chơi đàn. Những năm trước bà làm việc không ngừng nghỉ nên giờ đã có một kỳ nghỉ dài cho bản thân.

 Nghe thấy tiếng động ở cửa, bà còn tưởng rằng hai ông bà lão trở về, nhưng khi bà ngẩng đầu lên, đã thấy Ôn Nịnh đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối.

 “Nịnh Nịnh, sao con lại tới đây vào giờ này?” Ôn Dĩ Đường ngừng đánh đàn, hỏi cô.

Ôn Nịnh có chút ngại ngùng.

 Dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, gặp phải chút chuyện mà tới tìm người lớn, cảm thấy có chút xấu hổ.

 Nhưng ngoài Ôn Dĩ Đường ra, cô không biết mình có thể hỏi ai được.

 Trong trí nhớ của Ôn Nịnh, Ôn Dĩ Đường là người toàn năng, từ nhỏ tới lớn dù gặp phải bất kỳ vấn đề gì, mẹ cô đều có thể giải quyết một cách tốt đẹp.

 “Mẹ, ông bà ngoại đâu?” Ôn Nịnh gọi một tiếng, đi vào.

 "Hai người bọn họ đi câu cá rồi, chắc đến tối mới về, con tới đúng lúc, buổi tối chúng ta sẽ ăn cá bắt được từ sông Đường Tử."

 “Ồ.” Ôn Nịnh kéo chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh bà: "Mẹ, con muốn nghe mẹ đánh đàn.”

 “Vậy để mẹ thể hiện chút tài năng.” Cô không muốn nói, Ôn Dĩ Đường cũng không truy hỏi nữa và bắt đầu chơi đàn.

 Ôn Dĩ Đường chỉ là thích nên học chơi thôi, không đặt quá nhiều áp lực cho bản thân, cũng không tìm giáo viên, chỉ ngồi trong khoảng sân nhỏ như vậy tự học.

 Bà đàn không được hay cho lắm, còn một số chỗ bị vấp, nhưng Ôn Nịnh vẫn chăm chú lắng nghe.

 Bài hát với giai điệu bình yên, nhẹ nhàng mà quyến luyến, sau khi nghe xong, Ôn Nịnh hỏi: "Mẹ ơi, tên của bài hát này là gì ạ?"

 "Dao Vọng, là một bài hát tiếng Quảng Đông cổ, nghe hay không? Lúc bài hát này phát hành, con còn chưa ra đời."

Đàn thêm một lúc, Ôn Dĩ Đường nhìn đồng hồ, đặt đàn xuống đứng dậy: "Đến giờ làm cơm trưa rồi."

 “Con giúp mẹ.” Ôn Nịnh cùng mẹ đi vào phòng bếp.

 Hai mẹ con đang rửa rau trong sân, c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play