Gần tới nghỉ đông, Ôn Nịnh muốn ở hoàn thành một số hạng mục dự án trước kỳ nghỉ, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Khi mọi chuyện gần xong, cô mới có thời gian rảnh để hẹn Văn Nghiêu vào buổi trưa ngày hôm nay: "Chỗ anh ở chỗ cũ."

Vừa đến khách sạn không bao lâu, bên ngoài liên tục vang lên tiếng đập cửa.

Ôn Nịnh mang dép lê vào đi ra mở cửa, nhìn thấy Văn Nghiêu vẫn mặc áo khoác đội mũ giống như trước, nét mặt khẩn trương mà đứng trước cửa phòng, còn hơn cả ăn trộm, suýt chút nữa viết hai chữ kẻ gian lên mặt anh.

Đợi anh đi vào đóng cửa, Ôn Nịnh kiễng chân, đang chuẩn bị hôn, lại bị anh nghiêng đầu né tránh, môi lướt qua chiếc cằm thanh tú của anh.

Ôn Nịnh vòng tay qua cổ anh, thân hình tựa vào trong lòng ngực ấm áp của anh, không chút để ý mà cười hỏi: "Em chọc giận anh cái gì sao?"

Ôn Nịnh thẳng người không nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em vẫn còn nhớ mà tìm tới anh, anh bởi vì nghĩ em cùng với Thẩm Ngật vui vui chơi đùa, đã sớm quên anh rồi."

Anh vừa nói ra lời này, môi Ôn Nịnh cong lên ý cười càng rõ: "Chiêu này của anh thật kỳ quái là học theo Thẩm Ngật sao?"

"Cái gì?" Văn Nghiêu nghi hoặc mà quay đầu, cúi xuống nhìn cô.

"Hai người ghen tuông đều thích ăn nói quái gỡ như vậy quả thật là bạn tốt."

Dù sao Ôn Nịnh là bạn gái của Thẩm Ngật, trơ mắt nhìn loại tình huống cô nói bọn họ là bạn tốt, trong lòng Văn Nghiêu ít nhiều có chút không được tự nhiên, ánh mắt mờ mịt, phức tạp nói: "Đừng nói tới anh ta nữa."

"Được, không nói đến anh ấy, em gần đây không tìm anh là vì bận công việc, anh đừng suy nghĩ lung tung." Ôn Nịnh ngửa đầu tìm môi anh, lần này Văn Nghiêu không trốn tránh.

Anh biết bản thân và Ôn Nịnh không có xác định mối quan hệ, chỉ là bạn giường mà thôi, cũng biết rằng bản thân không có tư cách quản cô, nên nghe lời giải thích của cô, anh nên vừa lòng mà bỏ qua.

Người đàn ông nhắm mắt lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt sau đầu cô, cúi người hút lấy môi cô, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau.

Sau đó Văn Nghiêu bế cô lên giường, quỳ một gối bên mép giường, nửa người trên hướng nghiêng về phía trước, tay kia thì xoa nhẹ bờ vai mềm mịn của cô.

Sau khi kết thúc, Văn Nghiêu nâng cánh tay đem Ôn Nịnh ôm vào lòng, lấy cánh tay mình làm gối nằm cho cô.

Hai người toàn thân đều ra mồ hôi nóng, không ghét bỏ mà ôm nhau thân mật.

Ôn Nịnh tựa vào ngực Văn Nghiêu, bên tai nghe tiếng nhịp tim đập thình thịch, tùy ý nói chuyện phiếm với anh: "Anh trước kia không phải họ Tạ sao?"

Văn Nghiêu nuốt nuốt yết hầu, giọng khàn khàn: "Ba mẹ anh ly hôn rồi, nên anh đổi lại họ."

Ôn Nịnh hô cằm anh: "Tên hiện tại nghe rất hay."

Văn Nghiêu giúp cô gạt đi sợi tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên, cánh tay thuận theo trượt đến bên hông: "Tên của em cũng rất hay."

"Em vẫn còn nhớ rõ anh trước kia có chút đen, bây giờ trắng như vậy." Ôn Nịnh dùng đầu ngón tay chọc vào ngực anh.

Tai Văn Nghiêu ửng đỏ, mạnh miệng mà phản bác nói: "Anh trước kia đâu có đen."

"Còn không thừa nhận đi, đợi lần sau về nhà em tìm bức ảnh lúc trước, xem anh biện minh."

Văn Nghiêu sửng sốt một chút: "Em vẫn còn giữ tấm ảnh lúc trước."

Ôn Nịnh gật đầu: "Có a, theo đuổi anh tốn sức như vậy, thật vất vả mới thành công, em không thể lưu lại mấy tấm ảnh làm kỷ niệm sao."

Cô và Văn Nghiêu tuy rằng lúc trước ở cùng nhau chỉ có nửa tháng, nhưng họ lại mập mờ trước sau nửa năm, Ôn Nịnh đối với anh có chút sâu đậm.

Bằng không thì không thể qua 10 năm, ở văn phòng Thẩm Ngật, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Văn Nghiêu.

Nghe cô nhắc đến quá khứ, trái tim Văn Nghiêu bỗng nhiên như bị bóp một chút. sống mũi chua xót.

Thanh âm cửa anh rất nhẹ, có chút run rẩy khó nhận ra: "Anh rất khó theo đuổi sao?"

"Phải a, em viết thư tình cho anh nhiều như vậy, mỗi ngày đều cùng với anh lên sân thượng nói chuyện phiếm, cuối cùng đã làm anh rung động." Ôn Nịnh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play