Ánh mắt của Ôn Nịnh đảo qua phòng ngủ thứ hai nơi phát ra âm thanh, vén tóc, nhẹ nhàng nói: "Không có, có thể là thứ gì ở bên trong phòng bị rơi thôi."
Lục Thư Dương hỏi: "Vậy có cần đi vào xem một chút không? "
"Lát nữa rồi xem, ăn cơm trước."
"Ồ." Lực chú ý của Lục Thư Dương nhanh chóng dời khỏi căn phòng thứ hai, sau đó quay lại chủ đề vừa nói: "Chị, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em."
"Trả lời cái gì?" Ôn Nịnh cố ý hỏi.
"Đợi em tích góp đủ 100 vạn, chúng ta kết hôn có được không?"
Ôn Nịnh nhếch môi cười: "Em mới 18 tuổi, bây giờ muốn kết hôn vẫn còn quá sớm, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
Lục Thư Dương phát huy sở trường lý luận của mình: "Không sớm a, chúng ta có thể đính hôn trước, chờ em tốt nghiệp rồi thì chúng ta kết hôn. Đột nhiên nhắc đến là bởi vì nhìn thấy một đàn anh trong trường cầu hôn bạn gái, em có chút hâm mộ."
Ôn Nịnh chậm rãi cười cười, sau đó cụp mắt im lặng uống cháo, không nói đồng ý cũng không không nói không đồng ý.
"Chị, chị không nói chuyện thì coi như chị đồng ý rồi." Lục Thư Dương nửa thật nửa đùa.
Bên trong phòng ngủ thứ hai truyền ra tiếng đánh nhau.
Lục Thư Dương không cẩn thận liền bị dọa, giật mình một cái thẳng người lại, mắt trừng lớn nhìn về phía bên kia: "Chị, chị không có nuôi thú cưng, vậy tiếng đó là cái gì vậy?"
Con ngươi Ôn Nịnh lóe lên làn sóng nhỏ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như nói không có nuôi thú cưng, Lục Thư Dương chắc chắn tò mò là thanh âm từ đâu truyền đến.
Mà nếu nói nuôi thú cưng, cậu lại muốn nhìn xem mình nuôi động vật gì.
"Em đi xem một chút." Lục Thư Dương đi đến căn phòng thứ hai.
"Thư Dương." Ôn Nịnh theo bản năng mà gọi.
Lục Thư Dương xoay người lại: "Làm sao vậy?"
Ôn Nịnh bỗng nhiên ý thức được, nếu chính mình ngăn cản không cho cậu xem, ngược lại có vẻ rất không tự nhiên, có thể làm cho cậu nghi ngờ.
Nhưng nếu để cho Lục Thư Dương tiến vào căn phòng đó, cậu và Thẩm Ngật sẽ phải gặp mặt nhau.
Đến lúc đó, cậu sẽ biết hết tất cả.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, liền lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ôn Nịnh do dự một lát, cuối cùng vẫn là bất đắt dĩ mà thở dài: "Không có việc gì, em đi đi."
Nếu đã không có cách ngăn cản, vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Hy vọng hai người bọn họ sẽ không đánh nhau.
Nghĩ đến đây, ngược lại trong lòng Ôn Nịnh bình tĩnh, dường như không có việc gì mà tiếp tục dùng bữa sáng.
Sandwich vẫn còn nóng, cháo bí đỏ ngọt, rất tốt để bổ sung năng lượng sau ngày làm việc quá sức.
Lục Thư Dương bắt lấy tay nắm cửa, bước vào căn phòng.
Ôn Nịnh ngồi ở trước bàn ăn, nín thở, chờ tiếng kêu kinh ngạc của em ấy.
Nhưng đợi một lúc vẫn không có.
Cô nghi hoặc nhìn về hướng căn phòng thứ hai, lại thấy cánh cửa khép hờ, không nhìn thấy được động tĩnh bên trong phòng.
Làm sao không có âm thanh?
Chẳng lẽ là bị dọa đến nói không ra hơi rồi.
Ôn Nịnh đã ăn gần xong bữa sáng, vì thế kéo ghế, đứng dậy đi đến căn phòng thứ hai.
Không đợi cô đi đến cửa, Lục Thư Dương đã quay lại, từ trong phòng đi ra.
Vẻ mặt cậu mang theo nghi hoặc khó hiểu như trước, gãi gãi đầu: "Em không có nhìn thấy cái gì trên mặt đất a, chẳng lẽ là âm thanh ở trên lầu."
"Em không nhìn thấy cái gì sao?" Ôn Nịnh kinh ngạc mà nhướn mày
"Nhìn thấy cái gì?"
Ôn Nịnh rất nhanh thu hồi ánh mắt: "Không
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.