Sợ Thẩm Ngật lại khóc, Ôn Nịnh không có lại nhắc tới chuyện chia tay.
Cô nâng tấm bàn lên, đỡ vai Thẩm Ngật để anh ngồi dậy: “Không nói anh nữa, ngồi dậy ăn chút gì trước đã.”
Ôn Nịnh cầm thìa múc cháo, thổi nhẹ, đưa vào miệng anh.
Thẩm Ngật ngây người nhìn cô, cứ thế quên cả cử động.
“Anh muốn tuyệt thực.” Ôn Nịnh cong môi, trong mắt lộ ra nụ cười ôn hòa mà anh quen thuộc.
Thẩm Ngật bị đau mũi, liền vội vàng cúi đầu, nhấp một ngụm như muốn che đậy.
Anh không cảm nhận được vị ngọt của cháo, nhưng cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp một cái, vô cùng đau đớn.
“Để anh tự làm.” Thẩm Ngật muốn lấy cái thìa trong tay cô.
"Anh là người bệnh, cứ ngồi vậy là được, em đút cho anh." Ôn Nịnh chặn tay của anh, ấn bàn tay lạnh ngắt tái nhợt xuống giường, tay kia tiếp tục đút cho anh.
Không biết là cố ý hay không, cô cứ ấn chặt mu bàn tay anh không buông.
Ôn Nịnh từng thìa từng thìa đút cho anh, Thẩm Ngật ngoan ngoãn chiếm lấy cháo ngọt, sau đó nuốt xuống.
Sự chú ý của anh luôn dồn vào bàn tay phải đang bị đè chặt, lòng bàn tay anh áp vào tấm chăn bông màu trắng, và lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô đặt trên mu bàn tay anh.
“Uống mấy thứ này trước đi, tối nay phải ăn cơm.” Ôn Nịnh đậy nắp hộp cơm và đặt sang một bên.
Cô gập chiếc bàn nhỏ trên giường lại, rồi đỡ Thẩm Ngật nằm xuống.
Sự đụng chạm cơ thể ngắn ngủi của họ đến đó thì tan biến, ánh mắt Thẩm Ngật tối sầm lại, trong lòng dấy lên một chút thất vọng.
Ôn Nịnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, liếc nhìn túi truyền dịch trong suốt phía trên: "Chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ truyền xong, anh buồn ngủ thì chợp mắt một lúc, em trông giúp anh."
Thẩm Ngật nhớ lại đêm đó nhiều năm trước, cô đã nói những lời tương tự.
Lúc đó anh không muốn ngủ, cô sẽ bịt mắt anh để anh nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ bên cạnh cô đã có người khác.
Cô ở lại bệnh viện hai ngày, chăm sóc chu đáo cho người đó.
Tất cả sự dịu dàng mà cô dành cho anh trước đó đều bị cô trao cho một người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, cổ họng Thẩm Ngật ứ nghẹn, bàn tay không được truyền dịch siết chặt lại, anh đè nén giọng nói: “Đừng quên em có bạn trai, em không cần chăm sóc anh chu đáo như vậy đâu anh chỉ là người yêu cũ."
Ba từ cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo sự khó chịu và ghen tị không thể diễn tả được.
Ôn Nịnh trước đây đã quen với bộ dạng nhẫn nhịn và kiềm chế của Thẩm Ngật, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh cảnh giác như vậy, khắp người đầy gai.
Mấy lần gặp Thẩm Ngật gần đây, có thể nói như quay lại quá khứ hơn mười năm trước, cô đều không bỏ qua tất cả ấn tượng về anh.
Ôn Nịnh cảm thấy mới mẻ. Giống như một con thỏ mắt đỏ, khi bắt được kẻ thù liền lộ nanh vuốt ra uy hiếp.
Chỉ là trái tim anh quá mềm yếu, đến một lời cay nghiệt cũng không thể nói ra.
Những lời tự cho là chua cay này, người tổn thương cuối cùng là cô, hay chính là bản thân anh, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết.
Bàn tay Ôn Nịnh đặt lên cánh tay anh, dần di chuyến tới mạch máu xanh trên cổ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng bao lấy bàn tay đang nắm chặt của anh.
Trong mắt cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh: "Anh nói những lời này không có tính sát thương, em sẽ dạy anh nói như th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.