《Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha》
Chuyện kế tiếp diễn ra thật suôn sẻ, Ôn Nịnh thành công lấy được số điện thoại của Thẩm Ngật, còn kết bạn tin nhắn nữa chứ.
Nhìn số điện thoại của anh, bây giờ thì Ôn Nịnh đã hiểu tại sao khi nghe cô hỏi số liên lạc thì sắc mặt của anh lại khó coi đến như vậy.
Thì ra anh vẫn luôn xài số điện thoại cũ, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn chưa hề thay đổi.
Chỉ cần cô muốn là có thể liên hệ được với anh ngay.
Nhưng từng ấy năm trôi qua, cô vẫn chưa hề liên lạc lại một lần nào.
Thẩm Ngật không hiểu tại sao chính mình vẫn còn chưa rời khỏi nơi này.
Phương thức liên hệ đã trao đổi xong rồi, cô muốn nói điều gì thì cũng đã nói hết, vậy sao anh vẫn còn ở lại đây mãi mà không chịu rời đi?
Trong lúc Thẩm Ngật đang ngẩn người suy nghĩ, Ôn Nịnh cũng không chút ngại ngùng mà quan sát anh.
Nhiều năm không gặp, có vẻ như Thẩm Ngật cũng không có thay đổi gì nhiều lắm. Anh không mập ra giống những bạn học nam khác mà dáng người còn mảnh khảnh hơn cả thời đi học nữa, thân hình cao gầy mặc dù không mặc đồng phục vẫn làm cho người ta cảm thấy tuổi trẻ vô cùng.
Ánh đèn lờ mờ càng làm cho ngũ quan của anh trở nên nổi bật hơn.
Ôn Nịnh nhớ rõ Thẩm Ngật là mắt một mí, nhưng phần da mắt phía trên không có bị cụp xuống, đôi mắt cũng rất sáng và sinh động nên nhìn còn đẹp hơn rất nhiều so với người có mắt hai mí.
Chính vì vậy mà thời đi học cũng có rất nhiều bạn nữ tỏ tình với anh.
Trong số tất cả những người mà Ôn Nịnh đã cặp kè thì Thẩm Ngật có ngoại hình đẹp nhất.
Thời gian cặp với anh cũng là lâu nhất.
Tính ra thì, miễn cưỡng cũng coi như là để lại ấn tượng sâu nhất đi.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, đánh vỡ không khí im lặng giữa hai người.
Ôn Nịnh vừa nhìn trên màn hình báo hai chữ “Bạn trai” thì đã nhanh tay ấn tắt trước khi Thẩm Ngật kịp nhìn qua.
Cô vẫn tỏ ra rất là bình tĩnh nói: “Bạn của em gọi rồi, em đi trước nhé.”
Thẩm Ngật nỗ lực tỏ vẻ thật bình thường, cố gắng bỏ qua cảm giác mất mát ở trong lòng khi nghe cô nói phải đi: “Ừ.”
Ôn Nịnh vừa bước đi được hai bước thì bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn Thẩm Ngật rồi mỉm cười. Đôi mắt cô như tỏa sáng cùng nụ cười quyến rũ bên môi, cả khuôn mặt cô như sáng bừng lên trong đêm tối.
Thẩm Ngật giống như bị nụ cười của cô hút mất linh hồn vậy, anh cứ ngẩn ngơ mà không phát hiện được cánh tay trở nên nhẹ đi.
Đợi đến khi hoàn hồn lại thì Thẩm Ngật nhìn thấy Ôn Nịnh đã cướp đi áo khoác của mình để khoác lên người cô rồi, cô mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay chào anh: “Cảm ơn nhé, lần sau gặp lại em sẽ trả.”
Thẩm Ngật ngẩn ngơ đứng nhìn hình bóng cô dần dần đi mất, trái tim không chịu không chế mà đập lên như nổi trống.
Cô chịu mặc quần áo của anh, vậy có phải là trong lòng cô vẫn còn có anh không?
Cô còn nói. . .lần sau gặp lại.
Lần sau.
Nhóm người Đường Sâm không chỉ là bạn học của Thẩm Ngật mà còn là đối tác làm việc của nhau nữa.
Cùng nhau ăn cơm xong, mọi người lại đi đến một nơi khác để bàn chuyện làm ăn.
Bất quá hôm nay ai cũng không có tinh thần để tập trung bàn về công việc, tất cả sự chú ý đều tập trung vào Thẩm Ngật —— ai biểu từ nãy giờ anh cứ ngồi thẫn thờ trong một góc, chả thấy nói chuyện gì, quả thực là quá khác thường mà.
“Ủa? Áo khoác của cậu đâu rồi?” Rõ ràng hồi nãy còn mặc nguyên bộ comple mà.
Mọi cảm xúc của Thẩm Ngật lập tức bị thu lại trong nháy mắt, anh khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, ít nói thường ngày: “Bị lạc mất rồi.”
Nhưng rốt cuộc là lạc mất áo khoác hay là lạc mất hồn phách.
Chỉ cần não không bị úng nước thì ai nhìn cũng có thể nhận ra được.
-
Ôn Nịnh vừa trở lại phòng VIP thì đã cởi áo khoác của Thẩm Ngật ra, tùy tiện mà để nó lên một chiếc ghế trống.
Chu Nguyên ngứa tay cầm lên xem thử, nhìn thấy một chuỗi tên thương hiệu rất nhỏ trong góc áo thì không nhịn được mà hô to: “WTF, cậu mới đi ra ngoài có một lát thôi mà đã quyến rũ được một anh chàng giàu có rồi. Quần áo của thương hiệu này giá ít nhất cũng là 9 con số rồi đó.”
Ôn Nịnh cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy.
Dù sao Thẩm Ngật cũng đã khác hẳn với ngày xưa, giá trị con người của anh bây giờ cũng đắt giá vô cùng. Lúc cô còn ở nước ngoài cũng thấy được không ít tin tức nhắc đến anh.
Lạc Vân Tâm lảo đảo lắc lư mà đi đến bên người cô, say rượu nên nói chuyện cứ líu hết cả lưỡi: “Nịnh Nịnh à, bạn trai nhỏ của cậu mới gọi điện thoại cho tớ đó.”
“Uhm.” Ôn Nịnh nói: “Vừa nãy cậu ta cũng có gọi điện cho tớ mà tớ không bắt máy, đợi lát nữa tớ nhắn tin qua cho cậu ta.”
Mấy người bạn ở xung quanh cũng vui vẻ cười nói: “Ui là trời, bây giờ mới có mười giờ mà đã gọi điện thoại kiểm tra rồi. Đúng là trai trẻ thiếu kiên nhẫn quá mà.”
“Không phải vấn đề ở chỗ trẻ hay không trẻ, ai cặp kè với Ôn Nịnh mà có thể yên tâm để cậu ấy đi chơi một mình chứ?”
Chu Nguyên duỗi tay chỉ chỉ vào chiếc áo khoác của đàn ông để ở bên cạnh: “Đi ra ngoài hút có điếu thuốc thôi mà đã quen biết được với một đại gia như thế này rồi, ngửi mùi nước hoa thôi là biết người ta đẳng cấp hơn tên bạn trai nhỏ kia nhiều rồi.”
Ôn Nịnh càng nghe càng cảm thấy quái quái, cô nhìn về phía Chu Nguyên nói: “Bộ cậu có vấn đề hả, tự nhiên đi ngửi quần áo của người ta làm gì vậy?”
Da mặt Chu Nguyên dày như tấm thớt nên nghe cô nói vậy vẫn chả cảm thấy sao hết: “Đều là đàn ông hết, ngửi mùi nước hoa một chút thì có làm sao đâu.”
Ôn Nịnh: “……Khùng hả.”
Mà đúng là hồi nãy lúc cô mặc áo của Thẩm Ngật thì có ngửi được một thơm thoang thoảng, hình như là mùi gỗ tuyết tùng.
Còn có sự kết hợp của một số mùi hương đặc biệt khác nữa, tạo thành một mùi hương nước hoa vô cùng độc đáo.
Chậm rãi, bình tĩnh, sắc sảo, một sự cân bằng hoàn hảo giữa sự tự tin và sự lãnh đạm, thực phù hợp với khí chất của anh.
Ôn Nịnh không khỏi nhớ lại thời còn đi học, trong phòng học yên tĩnh sau giờ tan học, việc cô thích nhất chính là nằm trong lòng ngực của Thẩm Ngật làm nũng, ngửi mùi phấn nhàn nhạt dính trên đồng phục của anh cùng cảm thụ sự ấm áp sạch sẽ mà anh mang lại.
Nhiệt độ cơ thể của anh lúc nào cũng hơi cao, mỗi lần ở bên cạnh cô là trái tim anh vẫn luôn đập nhanh thình thịch.
Không ngờ đã trôi qua lâu như vậy rồi vậy mà cô vẫn còn nhớ được mấy chi tiết này.
Những người khác vẫn tiếp tục nói chuyện ồn ào vui vẻ về mấy đề tài khác.
Ôn Nịnh mở ra WeChat, đáng lẽ định chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lục Thư Dương nhưng cô lại bị tài khoản WeChat Thẩm Ngật gợi lên sự tò mò.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô với Thẩm Ngật kết bạn WeChat với nhau.
Bởi vì cái thời mà cô cắt đứt liên lạc với anh thì mọi người vẫn còn đang xài QQ.
Đầu ngón tay vô ý thức mà nhấn vào tài khoản của anh, sau đó nhấn vào avatar để xem thông tin.
Nick name thì chỉ có mỗi một chữ: Thẩm.
Hình đại diện thì nhìn có chút quen mắt nhưng Ôn Nịnh lại không nhớ được là đã thấy ở đâu rồi.
Chu Nguyên mặt dày mà nhìn ké điện thoại cô, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cái hình đại diện thì nhịn không được mà nói: “Vừa nhìn là biết ngay đây là hình đại diện dành cho các cặp đôi, kiểu này cậu không có cơ hội rồi.”
Ôn Nịnh nghe cậu ta nhắc nhở như vậy thì cuối cùng cũng nhớ ra rồi, lúc trước cô với Thẩm Ngật đã từng xài chung hình đại diện tình yêu với nhau, mà cái hình đó hình như giống y đúc cái này.
Không ngờ Thẩm Ngật lại cố ý lấy hình đại diện lúc trước trên QQ dời qua đây làm hình đại diện WeChat luôn.
Kiểu ảnh vẽ đơn giản thế này đã sớm lỗi thời rồi, ai mà tin được một doanh nhân thành đạt như anh lại vẫn cứ sử dụng cái hình trắng đen trẻ con này để làm hình đại diện chứ.
Hơn nữa. . . từ lúc đó đến giờ đã trôi qua 10 năm rồi.
Tài khoản QQ cô cũng đã bỏ từ lâu, hình đại diện đôi với anh chỉ còn là một màu xám mờ mà thôi.
Vì sao anh vẫn cứ muốn giữ hình ảnh này để làm hình đại diện WeChat chứ?
“Cậu nhìn hình đại diện của người ta xem, vừa xem là biết ngay hoa đã có chủ. Ai mà giống như cậu chứ, cái hình đại diện có khác gì đang độc thân không, nhìn là biết ngay phong cách của hải vương*.”
*Hải vương: là từ trên mạng bên Trung, ý chỉ những người thích lăng nhăng, cặp hết người này đến người khác, bắt cá nhiều tay.
Ôn Nịnh ghét bỏ mà đẩy đầu Chu Nguyên ra: “Cậu cút qua bên kia chơi đi.”
Chu Nguyên theo lực đẩy của cô ngã vào lòng ngực của cậu trai ở bên cạnh, sau đó lại tiếp tục nói cười với những người ở xung quanh.
Ôn Nịnh gửi tin nhắn qua cho Lục Thư Dương, giải thích vì sao hồi nãy không nhận cuộc gọi của cậu.
Có thể là vẫn chưa yên tâm hoàn toàn nên Lục Thư Dương khăng khăng phải đến đón cô.
Vừa lúc Ôn Nịnh cũng cảm thấy mệt rồi, thế là cô ngồi nói chuyện với bạn bè thêm một lúc nữa rồi chuẩn bị đi về với cậu luôn.
Thấy cậu đến, cô vừa mới đứng lên thì tên khốn Chu Nguyên lại bắt đầu kiếm chuyện: “U, cậu quên áo rồi nè Ninh Ninh.”
Nói xong ngón tay chỉ vào áo khoác của Thẩm Ngật.
Ôn Nịnh vốn định nhờ bạn bè cầm cất dùm, chứ cô mà mang về thì làm sao giải thích với Lục Thư Dương đây.
Ai ngờ cái tên Chu Nguyên kia cứ thích nhảy ra kiếm chuyện với cô.
Cái áo vừa nhìn là biết ngay của đàn ông rồi.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía bên này, căn phòng tự nhiên yên tĩnh đến lạ. Có người đã bắt đầu chuẩn bị nói đỡ cho Ôn Nịnh.
Nhìn thấy ánh mắt có chút hoài nghi của Lục Thư Dương, Ôn Nịnh vẫn vô cùng bình tĩnh mà cầm áo khoác lên sau đó híp mắt cười nói với Chu Nguyên: “Biết rồi, trở về sẽ giặt sạch sẽ cho cậu ngay.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ mặc áo hoodie với quần jean đứng cạnh cô: “Chị lỡ làm rơi tàn thuốc lên người của Chu Nguyên, ai ngờ tên này keo kiệt như vậy, một hai phải bắt chị mang về giặt cho cậu ta.”
Lục Thư Dương nghe cô nói vậy thì yên lòng rất nhiều.
Ôn Nịnh nắm tay cậu đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu liếc xéo Chu Nguyên một cái.
Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong lập tức vang lên tiếng cười vang trời của Chu Nguyên: “Má ơi! Thì ra đây chính là khả năng phản ứng siêu phàm của hải vương đó hả. Tớ nhìn mà suýt nữa há hốc mồm ra luôn luôn đó.”
“Chị Ninh quá lợi hại, kiểu này thì cậu trai trẻ kia có canh kĩ thế nào đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.”
“Cậu cứ ngồi đó mà cười đi Chu Nguyên, đợi xem Ôn Nịnh xử cậu thế nào, rãnh quá nên cứ thích kiếm chuyện thế hả.”
-
Lục Thư Dương lái xe đưa Ôn Nịnh về nhà.
Hiện giờ là cuối tháng sáu, Lục Thư Dương cũng đã thi đại học xong từ lâu rồi, vậy nên giờ cũng có thể được xem là người trưởng thành chính hiệu.
Tuy rằng Ôn Nịnh không phải người tử tế gì, nhưng cô còn chưa tệ đến mức ra tay với trẻ vị thành niên.
Tạm thời thì cô đang thuê chung cư ở riêng bên ngoài, đây là lần đầu tiên Lục Thư Dương được vào nhà của cô.
“Em muốn uống gì không? Nước trái cây hay là sữa bò?” Ôn Nịnh lê dép lê đi đến tủ lạnh.
“Chị ơi, em đã trưởng thành rồi mà nên có thể uống thứ khác được không?” Lục Thư Dương đỏ mặt, có chút khẩn trương mà nhìn về phía cô.
Ôn Nịnh một tay gác cửa tủ lạnh, nhướng mày cười nhìn cậu: “Thế em muốn uống gì khác nào?”
“Em muốn uống rượu. . .”
“Vậy lát nữa em lái xe về nhà kiểu gì? Chị cũng uống rượu nên không chở được đâu nhé.”
Khuôn mặt chàng trai trẻ càng ngày càng đỏ bừng, cậu ấp úng nói: “Vậy, vậy không cần đi về, dù sao ngoài trời mưa cũng lớn như vậy. Hơn nữa hôm nay ba mẹ em đều không có ở nhà. . .”
Ôn Nịnh nghe ngoài trời chẳng còn tiếng mưa rơi nào, sao có thể không hiểu cậu đang muốn ám chỉ gì chứ.
Bình tĩnh mà xem xét thì ngoại hình Lục Thư Dương cũng rất điển trai, mắt một mí, vóc dáng cao gầy, làn da sáng mịn còn hơn cả con gái.
Ôn Nịnh đóng cửa tủ lạnh lại, cô vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm rồi hỏi cậu: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Uhm.” Lục Thư Dương thẹn thùng gật đầu.
Ôn Nịnh chậm rãi đi đến trước mặt cậu, hai tay ôm lấy vòng eo của cậu.
Một bàn tay mang theo chút lạnh lẽo chui vào trong vạt áo.
Lục Thư Dương hồi hộp đến cứng đờ hết cả người, trái tim thì cứ như đang nhảy disco trong lồng ngực.
Ôn Nịnh nhéo vài cái vào bụng thịt mềm mại của cậu, sau đó mau chóng rút tay ra ngoài, có chút ghét bỏ nói: “Ừmmm, sao chả có múi nào hết vậy.”
Bạn tình của cô cũng phải có tiêu chuẩn cao mới được nha.
Nói xong cô che miệng ngáp một cái, cứ thế mà đi về phòng ngủ.
“Chị đi ngủ đây, nếu em không muốn về thì ngủ ở phòng cho khách tạm đi nhé.”
Kỳ thực thì Lục Thư Dương cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe cô từ chối rồi, nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Ôn Nịnh từ chối là vì ghét bỏ dáng người của cậu.
Chàng trai trẻ xấu hổ đến mức cả người đỏ như con tôm luộc, cứ thế đứng yên một hồi mới vội móc ra điện thoại bắt đầu tìm kiếm chương trình tập thể hình.
-
Tắm rửa xong, Ôn Nịnh mặc một bộ áo choàng tắm màu rượu champagne ngồi xuống thảm lông trải sàn. Ngoài cửa sổ vẫn còn lác đác vài hạt mưa rơi trên cửa sổ, gió ấm từ điều hòa không ngừng thổi khắp phòng làm cho không khí trở nên thực ấm áp thoải mái.
Cô lười biếng mà cầm điện thoại lên, chuyện đầu tiên là click mở khung chat của Thẩm Ngật.
Quả nhiên, ngoài câu “Bạn đã thêm Thẩm vào danh sách bạn tốt, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.” của hệ thống thì không còn bất cứ tin nhắn nào cả.
Ôn Nịnh đoán, nếu chính mình không chủ động gửi tin nhắn trước cho anh thì anh chắc chắn sẽ không nhắn gì cho cô hết.
Rốt cuộc thì lúc trước cho dù là ở bên nhau hay là chia tay thì đều là do sự tùy hứng của cô mà thôi, từ đầu tới cuối người duy nhất bị tổn thương chỉ có một mình Thẩm Ngật.
Con người anh không những thích nghĩ nhiều mà lại còn muộn tao* nữa chứ, hiện giờ anh giống như một con mèo hoang vậy, bị cắn một lần rồi nên cảnh giác vô cùng.”
*Muộn tao: từ ngữ của giới trẻ bên Trung, có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”, hành động bên ngoài và suy nghĩ không ăn nhập gì với nhau.
Lúc này, Thẩm Ngật đã đổi ảnh đại diện thành logo của công ty.
Trong đầu Ôn Nịnh không nhịn được mà suy nghĩ —— chả lẽ Thẩm Ngật vẫn luôn giữ cái hình cũ kia làm ảnh đại diện WeChat là vì nghĩ nếu bỗng nhiên có một ngày cô hứng trí lên muốn tra tìm số điện thoại của anh, thì chỉ cần nhìn thấy được cái ảnh đại diện này là biết đó là anh ư?
Nhưng sau đó cô đã vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này của mình ngay lập tức.
Đều đã trôi qua 10 năm rồi, làm gì có ai vẫn luôn đứng yên một chỗ để chờ đợi chứ? Chắc anh chỉ là lười đổi ảnh đại diện mà thôi.
Ôn Nịnh tắt điện thoại, hiện giờ cô không nên vội vã lại gần Thẩm Ngật làm gì.
Vài ngày sau cô mở Wechat lên, nhắn hỏi địa chỉ công ty của anh ở đâu, áo cô đã giặt sạch rồi, hiện giờ cầm qua cho anh nhé.
Mười phút sau, Thẩm Ngật gửi một địa chỉ qua cho cô.
Ôn Nịnh nhìn tin nhắn mỉm cười.
Tác giả có chuyện nói:
Không có cơ bụng là không xứng được ngủ với nữ chính nha. Bình luận phát 50 cái bao lì xì, cảm tạ mọi người đã ủng hộ.