Ánh mắt Ôn Nịnh lóe lên, vén lọn tóc xoăn bên tai xuống, đi đến vị trí trước đó ngồi xuống.

Thật ra vừa rồi khi cô nhìn thấy Thẩm Ngật, cô đã đoán được nguyên nhân anh trở nên khác thường.

Dù sao ở bên nhau hai năm, cô thường xuyên có thể nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt giãy giụa trong tổn thương như thế.

Con người Thẩm Ngật vừa kiềm chế vừa yếu ở, thật ra rất thiếu tình yêu.

Bởi vậy Ôn Nịnh cố ý dịu dàng quan tâm anh, thậm chí lúc cô gọi điện thoại cho trợ lý còn cố ý không đóng chặt cửa sổ sát đất.

Nhưng cô không ngờ anh sẽ khóc.

Rõ ràng là một người rất kiêu ngạo rất tự tôn, thời sinh viên cô chưa từng thấy anh rơi lệ, thế mà lúc này anh lại không không chế được mà bật khóc.

Ôn Nịnh đặt điện thoại di động xuống, tay trái đỡ cổ, giả vờ không hiểu hỏi anh: "Anh sao thế?"

Thẩm Ngật không ngẩng đầu, anh cúi đầu ăn từng muỗng, từng muỗng cháo, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Anh biết rồi."

"Biết cái gì?"

Thẩm Ngật buông thìa trong tay xuống, từ từ nâng mí mắt vừa dài vừa thẳng lên, ánh mắt như sơn nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ nói: "Đêm qua, em và một người ở quán bar."

Anh không thể nói ra hai chữ "tán tỉnh" ở trên người Ôn Nịnh và một người đàn ông khác được.

Đáy mắt Ôn Nịnh xẹt qua một tia hiểu rõ, sau đó cô cúi đầu, khóe môi kéo ra thành một nụ cười: "Thì ra là như vậy."

Cơ mặt Thẩm Ngật căng thẳng: "Em không muốn giải thích gì sao?"

"Anh muốn em phải giải thích cái gì?" Tay phải cô đặt lên mép ngoài ly thủy tinh, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng như vậy, không hề để ý.

Tay Thẩm Ngật siết chặt thành quyền, kiềm chế sự đố kị ở trong lòng, hỏi vấn đề anh đ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play