"Em còn nói em không có tức giận? Em không tắm cho anh thì chắc chắn là tức giận. Quên đi! Đều tại anh sai, tại anh chọc giận em trước, sao em có thể tắm cho anh? Là anh nghĩ nhiều rồi, anh tự ngâm mình trong nước xà phòng một lát rồi đi ra là được. Dù sao trên người cũng không bẩn, chỉ là dính hơi nhiều bùn đất thôi, ngâm một lát sẽ sạch mà."
Cụ vừa nói vừa chậm rãi buông lỏng móng vuốt đang ôm Tiêu Liêu, sau đó đứng dậy cụp tai và đuôi, từ từ đi vào phòng tắm. Bóng lưng kia muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức, muốn bao nhiêu cô đơn có bấy nhiêu cô đơn, đáng thương đến mức Tiêu Liêu thấy đau lòng.
"Em… Em… Em thật sự không tức giận. Anh… Anh đến đây! Em… Em tắm giúp anh. Em tắm giúp anh còn không được sao?"
Tiêu Liêu theo vào phòng tắm, sau đó cậu thấy báo lớn trực tiếp nhảy vào thùng tắm mà cậu đã tắm.
"Này! Này! Đây là nước bẩn, anh nhảy vào làm gì?"
"Không sao, người anh bẩn quá. Dùng nước của em rửa sơ trước rồi lại thay nước sau, đỡ lãng phí nước nóng. Cha bảo anh để lại cho họ chút nước. Nếu dùng nhiều quá lại phải nấu tiếp thì phiền lắm." Báo lớn vui vẻ ngâm mình trong nước, chỉ để lại cái đầu báo to trên mép thùng. 
Sau đó hắn lắc lắc thân thể trong nước. Quả nhiên, Tiêu Liêu thấy được một ít cỏ khổ nhỏ nổi lên, bùn dần hòa vào nước. Thế nên cậu không nói gì nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play