"Hả?" Tiêu Liêu cười cười, thản nhiên trả lời: "Thích chứ, tất nhiên là thích rồi. Ai mà không thích người đẹp."
Sau đó cậu trêu chọc véo má hắn, nghịch ngợm nói: "Anh trưởng thành đẹp như vậy, sao có thể không thích? Có phải trước kia anh luôn sinh hoạt với thân hình thú nhân thoái hóa nên hơi tự ti không? Ôi trời, anh đừng tự ti! Dáng vẻ hiện tại của anh thật sự rất đáng yêu. Anh có những kỹ năng mà mấy thú nhân khác không có. Hơn nữa đuôi và tai không biến mất, cực kỳ đáng yêu."
Đôi tay kia véo má hắn lắc lắc chơi đùa: "Đẹp quá đi!"
Cụ bất đắc dĩ mặc cho cậu véo má mình, thở dài nói: "Em… Em…"
Sau đó, Cụ chợt vươn tay ôm Tiêu Liêu vào lòng, vùi mặt vào cổ Tiêu Liêu, tham lam hít sâu một hơi. Sau đó hắn cất giọng trầm thấp mà kiên quyết: "Không phải là thích như thế. Anh thích em, thật sự rất thích em! Như cách cha thích ba vậy. Anh thích em lâu lắm rồi nhưng anh là thú nhân thoái hóa, em xứng đáng nhận được những điều tốt hơn. Anh… Nên anh không dám nói. Anh… Anh thật sự… Thật sự rất thích em. Bây giờ anh đã có hình người bình thường, anh cảm thấy mình có tư cách. Hôm nay mấy thú nhân kia làm vậy với em, anh thật sự không chịu được."
"Anh vừa nghĩ đến em ở bên cạnh người khác thì cảm thấy khó thở, giống như bị người khác bóp nghẹn vậy. Không phải em nói anh có tai và đuôi rất đáng yêu sao? Vậy em… em có nghĩ anh đáng yêu không?"
Nghệ thuật ngôn ngữ nằm ở chỗ là cùng một từ, chỉ cần giọng điệu và ngắt câu khác nhau thì sẽ xảy ra phản ứng tuyệt vời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT