Quả nhiên hương vị của dưa chuột non tuyệt vời đến nỗi không ai muốn đợi đến già mới ăn. Sau đó trong bộ lạc xuất hiện trào lưu ăn dưa chuột, ở bất kỳ đâu cũng có thể thấy người gặm trực tiếp dưa chuột. Ngay cả đám nhóc của cậu cũng bắt đầu vui vẻ gặm dưa chuột.
Đây cũng không tính là chuyện gì, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng khi mọi người ăn dưa chuột non nhiều hơn thì lại khiến cho người ta đau đầu. Trước mắt Tiêu Liêu phải đối diện với chuyện làm cho người ta đau đầu này. Vậy nguyên nhân là gì?
Khi mọi người đều bắt đầu hái dưa chuột non, Tiêu Liêu thấy có mấy người hái luôn cả mấy quả dưa chuột nhỏ hơn nửa bàn tay. Dưa chuột có thể được xem là một mặt hàng được săn đón, nhà này không chịu hái ít hơn nhà kia dù nửa cây. Cho dù Tiêu Liêu không để Cụ tham gia việc này nhưng trong nhà vẫn trữ không ít dưa chuột.
Bởi vì những quả dưa chuột kia đều là do người nhà của mấy đám nhóc kia đưa tới. Cho cũng không nhiều, nhà này mấy cây nhà kia mấy cây. Chưa tới hai ngày đã có thể chất được một đống dưa chuột nhỏ. Không thể ăn hết chúng cùng một lúc khiến Tiêu Liêu lo lắng.
"Anh nói xem sao họ lại nhiệt tình như vậy? Chỉ mới có mấy ngày mà dưa chuột trong nhà đã chất đống không thể ăn hết. Mà thứ này lại còn dễ hỏng." Tiêu Liêu rầu rĩ nhìn đống dưa chuột, sau đó tinh mắt lấy một quả dưa chuột đã đổi màu rồi nói với Cụ: "Anh xem! Không phải như này là hỏng rồi sao?"
"Đúng là nhanh hỏng thật. Vậy bây giờ phải làm sao?" Cụ tiến đến ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Liêu, cùng cậu nhìn đống dưa chuột chằm chằm.
"Làm sao bây giờ?... A, muối dưa có thể bảo quản lâu hơn. Hơn nữa hương vị cũng không tệ, ăn với cơm cũng rất ngon."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT