“Ớt này ăn không tồi.” Thành Man cầm hai xiên thịt được nướng chín, vừa ăn vừa nướng, sau đó thỉnh thoảng nhìn đám người Liễu Phong, lần này hắn đang nướng rau.

“Ừ.” Động tác của Để a cha cũng y như vậy, gặm thịt nướng, nhìn Lan Loan, trên tay tiếp tục nướng xiên mới.

Nghe được câu trả lời có lệ của Để, Thành Man trong lòng trợn mắt, giả vờ nghiêm túc, thực ra trong lòng không biết đang vui đến mức nào đâu, ngươi biểu đạt ra một chút cho ra xem thì chết à? Giả vờ!

“Đại Phong à, tuy rằng á thú ngươi mang về rất lợi hại, rất giỏi giang, nhưng mà, vẫn thua một chút so với nhà ta.” Sơn đột nhiên nhỏ giọng nói rồi làm biểu tình cao ngạo với Cụ.

Cụ rất khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Kiều Kiều quả thực rất ưa nhìn, bộ dáng mảnh mai còn biết lo cho gia đình, nhưng nếu so sánh hai người, ngươi thấy Tiêu Liêu kém chỗ nào?”

"Ai nói hai người họ? Ta đang nói hai chúng ta." Sơn trừng mặt, vội vàng phản bác.

“Ngươi có nói rõ ràng là hai người chúng ta sao?” Cụ trừng mắt nhìn lại.

"Được rồi, được rồi, ta sai ta sai, ý của ta là hai người chúng ta.” Sơn hỏi trốn tránh xin tha, sợ Cụ một lời không hợp sẽ lao tới.

"Ngươi nhìn đi, ngươi so với nhà ta quả thực hơi kém, Kiều Kiều kia cũng coi như được ta nhặt về, cũng là ta từ trong nước cứu lên, hiện tại hắn đã là bạn lữ của ta ba năm rồi, mà ngươi thì sao?” Sơn liên tục liếc mắt về phía Tiêu Liêu bên kia, “Ngươi đã đem người ta về nhà được ba tháng rồi, còn giúp hắn nhiều như vậy, vậy mà ngươi vẫn là cái bộ dáng nát bét, không chút tiến triển gì thế?”

Cụ nghẹn lời, mạnh mẽ đáp lại: “Ai cần ngươi lo, chỉ có ngươi mới nói vậy thôi!”

Còn giơ lên que nướng trong tay, uy hiếp Sơn, dọa Sơn trốn đến sau lưng đại ca hắn, nhưng miệng còn nói không ngừng: “Ta có thể nói với anh! Con gấu thợ mộc gần nhà ngươi không có tâm tư gì tốt cả, hắn rảnh rỗi liền đi xum xoe, nếu không phải ta nhờ cha ta phân công công việc cho hắn, nói không chừng hắn đã …”

“E hèm!” Thành Man liếc xéo Sơn, dọa hắn sợ tới mức vội vàng im lặng, thầm nghĩ: Nếu không phải ngay từ đầu A Phong thích thằng nhóc con nửa đen nửa trắng này, nhất quyết muốn mang nó về nuôi, ta sao có thể nuôi ra một tên nhóc vạ miệng như này? Cái gì cũng nói được, ta là đứng đắn phân công vi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play