Sự ra đời và ứng dụng của penicillin đã trực tiếp kéo dài
tuổi thọ của con người thêm hơn mười năm, mà trình độ kéo dài tuổi thọ của con
người ở hiện đại này, có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với sự phát triển của y
học.
Vì vậy Tiêu Liêu hiểu rất rõ về tầm quan trọng của việc
phát triển và ứng dụng rộng rãi kỹ thuật chữa bệnh đối với sự tồn tại và phát
triển của người dân nơi đây, cậu vô cùng sẵn lòng sử dụng kiến thức hạn chế
của mình để hỗ trợ sự phát triển của kỹ thuật chữa bệnh tại đây.
"Sẽ, ta chắc chắn sẽ.” Tiêu Liêu nói vô cùng chân
thành.
Nhưng Liễu Phong lại có chút không vui, "Hừ, ta biết
ngươi không muốn."
Nhưng hắn lại đổi chủ đề, có chút áy náy nói xin lỗi với
Tiêu Liêu: "A, cũng do ta không tốt, là ta ép ngươi, ngươi đừng để trong
lòng, để ta quay lại làm Thành thúc cho ngươi thứ tốt đền bù ngươi."
"A! Không cần, không cần!" Bồi thường? Tiêu
Liêu nháy mắt không biết nghĩ đến đâu rồi, sợ tới mức vội vàng từ chối.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế!” Liễu Phong đưa cho Tiêu
Liêu một hạt dẻ.
“A ba! Thuốc đến rồi!" Đại Xuyên từ bên ngoài đi
vào, đưa túi vải nhỏ trong tay cho Liễu Phong.
"Được, ngươi vất vả rồi, đi uống chút nước nghỉ ngơi
đi, hôm nay quá nóng, đừng để bị cảm nắng.”
Liễu Phong quay người, nhận lấy nước Cụ đưa tới, mở túi
vải ra, lấy thuốc ra đưa cho tiểu hồ ly, ý bảo nó tự mình uống thuốc.
"Lấy một viên ra, trước tiên ngươi ngửi mùi nó đã.”
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn lấy thuốc ra ngửi ngửi, sau đó
ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn Liễu Phong, “Thơm quá.”
“Ừm, ngươi có thể bẻ ra nếm thử.” Liễu Phong cười xoa đầu
tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly do dự một chút, nhưng được sự khích lệ của
Liễu Phong, nhóc liền bẻ viên thuốc lớn ra, ngập ngừng cắn thử một miếng nhỏ,
biểu tình hy sinh, nhai nhai.
"Chua chua ngọt ngọt! Ăn ngon!" Vẻ mặt Tiểu hồ
ly tràn đầy kinh ngạc lại vui mừng.
Đó là hắn dùng mật ong điều chế, bên trong còn có sơn
tra, đương nhiên là chua chua ngọt ngọt rồi, sở dĩ hắn làm như vậy là vì sợ bọn
trẻ không ăn được.
Chờ sau khi tiểu hồ ly nuốt hết viên thuốc chua chua ngọt
ngọt, Liễu Phong đưa nước cho nhóc, bảo nhóc từ từ uống.
Xong xuôi mới tiếp tục chủ đề đã nói với Tiêu Liêu trước
đó.
"Việc ngươi làm, chúng ta đều biết sau này sẽ có ảnh
hưởng tốt, nhiều ngày như vậy, mọi người đều biết ngươi làm rất tốt, nói là bồi
thường cho người, kỳ thực là gom góp đồ vật trong nhà tới, không có đạo lý nào
lại miễn cưỡng lấy đồ vật trong bộ lạc cho đủ được, đây đều là ngươi nên nhận
được.” Liêu Phong giải thích xong lại không nhịn được chọc một chút vào vòng eo
mềm mại của Tiêu Liêu, khiến cậu nhảy lên cao ba thước.
“Cái đầu nhỏ của ngươi nha, hiểu nhiều, mà nghĩ cũng
nhiều.”
Hắn vừa ngước mắt lên, cha mẹ tiểu hồ ly đúng lúc chạy
tới, hắn liền đưa đứa nhỏ và thuốc trong tay cho bọn họ, nói: "Về sau chú
ý đồ ăn của đứa nhỏ chút, thuốc này uống ba lần một này, mỗi lần một viên, uống
bảy ngày, khi uống thuốc không nên cho đứa nhỏ ăn đồ quá dầu mỡ cũng không nên
ăn quá no, thanh đạm chút, thịt không cần nướng, băm nhỏ cho nó ăn, hoặc là lấy
thịt mềm ấy, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.