Cái miệng của đứa nhỏ kia cứ như người lớn, nói một đống
từ không biết học được từ đâu, cái gì mà từ ánh nhìn đầu tiên ta đã thấy ngươi
tựa như đùi gà mà ta yêu thích nhất, từ nay về sau cuối cùng không thể dời bước
chân nữa, cái gì mà đôi mắt của ngươi so với bất cứ một giọt sương nào mà ta đã
gặp qua còn xinh đẹp hơn, muốn từng giây từng phút đều nâng niu nó trong lòng
bàn tay.
Tiêu Liêu vừa phun tào, nếu như lúc nào cũng nâng niu đôi
mắt trong lòng bàn tay, này không phải là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, đó là một
câu chuyện đáng sợ khủng bố, vừa sắp xếp những bạn nhỏ khác nhanh tới đổi với
cái tên nhóc không bình thường này.
Bên này Miên Miên nghe lời này cũng không vui vẻ, tuy
rằng nó cũng không hiểu đây là có ý gì, nhưng mà báo cầu đang vo tròn phía sau,
Cụ dường như bị điện giật run rẩy, còn có Kiều Kiều đang nhịn cười đến không
ngẩng đầu được lại lấy nhãi con nhà mình che mặt, cùng với biểu tình không nỡ
nhìn thẳng lộ rõ trên mặt Tiêu Liêu kia, nó cũng có thể đoán được này chắc chắn
không phải lời hay gì.
Cho nên tiểu Miên Miên hiếm khi có cảm xúc nổi giận, nó
tức giận phồng khuôn mặt nhỏ chỉ vào tiểu thú nhân sư tử, thanh âm trẻ con vô
cùng vang dội: “Ta không thích ngươi! Mỗi ngày ta đều cùng Đa Đa ăn cỏ, cũng
không cùng ngươi ăn thịt nướng! Hừ!”
“Miên Miên không thích ngươi, hắn nguyện ý ăn cỏ với ta,
cũng không muốn cùng ngươi ăn thịt, nếu ngươi lại nói nữa, Miên Miên chắc chắn
sẽ càng chán ghét ngươi.” Đa Đa vô tội đột nhiên trúng đạn lại không hề ý thức
được, ngược lại còn nói giúp Miên Miên, này lại làm mấy người lớn ở đây cười
muốn chết.
“Hừ, ngươi nói cái gì mà hiện tại không thích ta cũng
không sao, ca ca nói rồi, gặp được người mình thích nhất định phải từ từ tới,
không nóng nảy, chỉ cần hắn hiểu rõ lòng ta, hắn nhất định cũng sẽ thích ta, có
hề gì, chúng ta từ từ tới.” Tiểu sư tử ngửa đầu cao ngạo trở về vị trí của
mình, trong lúc đó còn hướng tới tiểu Miên Miên nhướng mày tự tin cười, không
nghĩ đến, vậy mà cũng khá xinh đẹp.
Hiển nhiên tiểu Miên Miên cũng chú ý tới, hắn đột nhiên
quay đầu, trong mắt hơi kinh hoảng, nghĩ thầm: Thật ra dáng dấp hắn lớn lên
cũng được……
Tiêu Liêu càng dở khóc dở cười, đứa nhỏ này rốt cuộc là
ai dạy, còn nhỏ tuổi đã hiểu được như vậy? Quả nhiên không hổ là thú nhân hình
sư tử sao?
Nhưng mà mặc kệ thế nào, Tiêu Liêu vẫn có chút hiểu biết
về bọn họ qua màn tự giới thiệu hơi kỳ lạ này, tuy rằng mọi người đều chơi
trong bộ lạc, nhưng khoảng cách xa gần cùng sở thích không giống nhau, cũng đều
có đoàn thể nhỏ của riêng mình, cho nên lần này hôm nay cũng để tạo một cơ hội
cho những đứa trẻ này tìm hiểu lẫn nhau.
Kế tiếp Tiêu Liêu liền giao cho đám trẻ này một nhiệm vụ
—— trong sáng hôm nay trước khi đến lúc ăn cơm, nhớ kỹ tên những bạn nhỏ có mặt
ở đây.
Thật ra Tiêu Liêu cho rằng bọn họ nhớ tới nhau là đủ rồi,
thật sự trông cậy vào bọn nó có thể nhớ kỹ thì không thực tế lắm, nhưng dựa vào
ý tưởng chỉ khi đặt mục tiêu cao một chút, mới có chỗ lui mà yêu cầu tiếp theo,
cậu vẫn đặt yêu cầu như vậy.
Hơn nữa Tiêu Liêu ỷ lại vào kinh nghiệm từ khi bắt đầu
hiểu chuyện đã chăm sóc trẻ nhỏ, cậu vô cùng hiểu rõ khẩu vị của hài tử.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu nấu cơm cho nhóm hơn hai mươi
nhãi con kia, những món ăn có nhiều màu sắc tươi đẹp, còn có món chính cậu cố ý
dùng đồ ăn tạo ra hì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.