Đám nhóc chưa bao giờ thấy Tiêu Liêu hoạt bát như vậy,
Sơn cũng chưa thấy bạn đời của mình thoải mái nghịch ngợm như vậy. Vì thế nhóm
thú nhân dù lớn hay nhỏ, đều kiên nhẫn tò mò nhìn hai á thú ngây thơ này chơi
đùa ầm ĩ.
Chơi đùa nguyên một đường, hắn còn chưa kịp đẩy cửa đã tự
mở ra, Lan Loan từ trong cửa đã nhìn thấy Sơn, kinh ngạc nhướng mày: “Tiểu Sơn
Tử sao ngươi lại tới chỗ ta thế? "
Thế nhưng Sơn còn chưa kịp lên tiếng, trong không trung
đã truyền đến một trận gào thét, sau đó một vật có thân hình không nhỏ hướng
đầu Sơn rơi xuống.
Nguy hiểm! Đồng tử Tiêu Liêu co rút lại, cậu đang định
kéo Sơn ra, nhưng không đợi Tiêu Liêu
chạy tới kéo người ra, tránh thoát thứ kia, Sơn đã thuần thục thủ thế xong,
tiếp được vật kia sau khi xoay tròn đã giảm bớt lực kia, sau một vòng đã không
còn bao nhiêu lực, hắn bắt lấy vật kia, nhe răng lộ ra hàm răng trăng tinh hô
lên với không trung: “
Kiều Liêu còn chưa kịp chạy tới kéo người tránh né, ngọn
núi đã làm chủ thế trận, bắt lấy vật đó, tự nhiên xoay người phóng thích lực
lượng. , Chỉ sau một lượt, lực đập đã được giải tỏa, vật đó lọt vào tay hắn,
nhe răng trợn mắt nhe hàm răng trắng, hét lớn: "Cám ơn người anh em! Sau
này ta giúp ngươi bắt thứ tốt cho”
Con dơi khổng lồ kia lượn vài vòng kêu to vài tiếng mới
bay đi, Kiều Kiều trên mặt đất đợi nó bay đi mới rùng mình, sờ sờ đám da gà nổi
trên cánh tay, khẽ lẩm bẩm: “Quả nhiên dù chuột có thể bay được, cũng xấu như
cũ.”
“Các ngươi còn tự chuẩn bị đồ ăn, sợ ăn nghèo nhà ta luôn
sao?” Đột nhiên cửa bị mở ra, Lan Loan xuất hiện, vẫy tay với bọn họ, “Mau vào!
Đúng lúc ta chuẩn bị nấu cơm.”
Nói đến đây, Tiêu Liêu giống như nhìn thấy lông trên
người Sơn Tử dựng đứng cả lên, cậu cũng thấy kỳ lạ, Sơn ca rõ ràng ở dạng
người, tại sao cậu có thể nhìn thấy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.