“Ách, cái này…” Sơn ngây người, không biết nên nói gì, cũng may người kia nhà hắn lại lên tiếng.

"Nhưng mà, người này quả thực khá tốt, chẳng qua thú hình không làm người khác thích nổi.”

Thằng nhóc ngốc bạch ngọt này từ đâu rớt xuống thế, cũng dám nói quá chứ, a ha ha ha, Tiêu Liêu không nhịn được quay người đi che miệng cười trộm.

* 傻白甜 (ngốc bạch ngọt) ngôn ngữ mạng, chỉ người đơn thuần không có tâm cơ thậm chí hơi ngốc, bù lại rất đáng yêu dễ thương làm người ta thấy ấm áp.

Sơn cũng hơi xấu hổ, trực tiếp che miệng Kiều Kiều, bàn tay to kia trực tiếp che mất phân nửa mặt Kiều Kiều, cái mũi cũng bị che kín, làm Kiều Kiều tức đến trợn mắt, cắn nhẹ tay vào tay hắn mới chịu bỏ ra, hành động này khiến Sơn cười hắc hắc không ngừng, hiển nhiên coi như ve vãn tán tỉnh, một phát bế lên hai đứa Kiều Kiều, nắm bả vai Tiêu Liêu kéo cậu đi về phía nhà Cụ.

"Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta trở về đi, đi thôi, đi thôi."

"Này! Này! Đừng vội, đừng vội, ta này…” Tiêu Liêu dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi kìm hãm của thú nhân, chỉ có thể bị kéo chạy chậm, vội vàng vẫy tay ra hiệu với mấy đứa nhỏ, “Chậm một chút chậm một chút, mấy đứa nhóc kia còn chưa đuổi kịp đâu!”

"Không sao đâu! Đám nhóc con ấy, phải để cho chúng chạy nhảy nhiều vào!”

Nghe thấy thế Tiêu Liêu không khỏi phun tào oán thầm: Vậy ngươi đặt con ngươi xuống đất đi, để nó chạy theo chúng ta, chỉ biết ở đấy nói mát.

Về phần đám tiểu thú nhân, đừng nhìn bọn nó chân ngắn, kỳ thực lại chạy rất nhanh, xoẹt xoẹt mấy bước chân ngắn nhỏ sau một lát cố gắng đã bắt kịp, chỉ là thở hơi gấp, nãi nãi Miên Miên không có đi cùng, từ rất xa tạm biệt Tiêu Liêu sau đó liền ôm Miên Miên về nhà.

Chờ đám nhóc đuổi kịp, bước chân của Sơn chậm lại, thả vai Tiêu Liêu ra, ngượng ngùng cười với cậu.

“Vật nhỏ này không biết giữ miệng, nơi đó nhiều người nghe như vậy, nói chung không tốt.”

Kiều Kiều ra vẻ hung dữ trừng mắt liếc Sơn một cái, duỗi tay nhéo hắn một cái, giãy giụa muốn xuống dưới tự mình đi, Sơn đau đến nhe răng, cũng tùy cậu.

Tiêu Liêu nhân cơ hội đến gần Kiều Kiều, Sơn thấy hai á thú tụ lại với nhau, hắn một thú nhân cũng không đi qua, liền chậm rãi đi chung với mấy tiểu thú nhân, thành công nhận lấy ánh mắt bất mãn của nhóm tiểu thú nhân.

“Ngươi không phải người của thế giới này!”

Câu này dọa Kiều Kiều giật mình một cái, hai mắt mở to hoảng sợ nhìn Tiêu Liêu, cất bước muốn chạy đi lại bị Tiêu Liêu đã đề phòng trước túm lại kéo về.

"Sợ cái gì! Ta và ngươi giống nhau!" Tiêu Liêu tới gần cậu nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Kiều Kiều mới không có đặc biệt cự tuyệt Tiêu Liêu đến gần, cậu ngạc nhiên lại vui mừng hỏi: “Thật sao! Ngươi cũng vậy?"

Giọng nói lớn đến mức Tiêu Liêu  phải lập tức bịt m

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play