“Vậy thì cám ơn Trang đại ca.” Tiêu Liêu cười cảm kích
nói.
“Này có là gì đâu, chung quy vẫn là cho con mình dùng, là
ta chiếm hời mới đúng.” Ánh mắt Trang Tử dịu dàng nhìn tiểu á thú đáng yêu nhà
mình.
Đối với Trang Tử, Tiêu Liêu không nói thêm gì, xác thật,
nếu không phải vì con của chính mình, có ai sẽ dụng tâm chuẩn bị đồ như vậy
đâu, nếu chuyện không liên quan đến mình cứ không quan tâm chẳng phải sẽ thoải
mái hơn à?
Điều khiến cậu an tâm hơn chút, chính là mấy vị cha mẹ
này đều sáng suốt và nghiêm túc với con cái, nếu không cho dù cậu có thích trẻ
con đến đâu, hay cảm thấy cô đơn đến mấy, cậu cũng sẽ không đồng ý mang theo
những đứa nhỏ này, một người ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có thể lo
lắng cho người khác.
Ách, đương nhiên, Miên Miên này hơi chút đặc biệt, cuối
cùng thì … có ai lại không thích một đứa bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn, hoàn cảnh
còn đáng thương chứ? Dù sao Tiêu Liêu cảm thấy sẽ không có.
“Mấy đứa, đặt bàn cát của các em lên bàn đi.” Tiêu Liêu
vỗ nhẹ hai tay, đi về phía đám nhóc, cất cao giọng nói.
“Được.” Bốn đứa nhỏ theo thói quen đáp một tiếng, sau đó
đặt bàn gỗ nhỏ mà bọn nó vẫn luôn cầm lên, Miên Miên cũng bắt chước theo, để
cái bàn nhỏ của mình trên bàn.
Tiêu Liêu ra ngoài lấy cát đã được ph ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.