*đoàn sủng: hiểu nôm na là người được cả nhóm cưng chiều, yêu quý
"Bọn chúng……"
“Hai đứa này ba tuổi.” Tiêu Liêu chỉ vào Đa và Phân, sau
đó chỉ Thái Thái và Tuấn Lộ, “Hai đứa này mới bốn tuổi.”
"Đó là thời điểm tốt nhất để ghi nhớ và xây dựng
tính cách, chỉ cần phương pháp đúng, bọn nhỏ sẽ từ từ học được tốt.” Tiêu Liêu mỉm cười khiến thú nhân hơi động
tâm.
“Bọn nhỏ là con của ai?”
“Ừm, Đa Đa là con của dì Thiến, Thái Thái là con của
Trùng Anh thúc, Tuần Lộ là của nhà dì Văn, Phân là con nhà dì Tố Diệp.” Tiêu
Liêu nói xuất thân từng đứa cho thú nhân.
Thú nhân nghe xong lông mày dựng cả lên, tuy nói mấy
người này cũng chưa làm ra chuyện gì, nhưng bằng một cách nào đó lại khiến
người ta biết mấy người này không dễ trêu vào, nhiều người trong bộ lạc đều
biết rõ chuyện này.
Nếu bọn hắn đã để cho người trước mắt trông đứa nhỏ, vậy
thuyết minh người này không tồi, hơn nữa … Từ biểu hiện của đám nhóc cũng có
thể nhận ra, chúng nó rất thích người này, nếu không …
Nghĩ đến á thú ngoan ngoãn an tĩnh trong nhà kia, hắn vẫn
có chút không yên tâm, do dự hỏi Tiêu Liêu một câu: “Ngươi ngoại trừ trông tiểu
thú nhân, có trông á thú không?”
“Hả?” Tiêu Liêu hơi ngây ra.
“Là như thế này, nhà ta có một á thú, cũng bốn tuổi giống
nó. “ Thú nhân chỉ vào hổ con, “Nó khá là thẹn thùng, rất ít ra ngoài chơi cùng
những người khác, ta một thú nhân khô khan cẩu thả cũng không biết trông á thú
như nào, nên mỗi ngày đều để nó đi theo mẹ ta.”
Thấy vẻ mặt Tiêu Liêu khó hiểu, thú nhân thẳng thắn nói
với cậu, “Mẹ nó đã chết vì bệnh cách đây mấy năm, ta và mẹ vẫn luôn trông nom
nó.”
“Ồ, ra là vậy.” Tiêu Liêu vẻ mặt bừng tỉnh, trong mắt vô
thức lộ ra thương tiếc đối với tiểu á thú kia.
Thú nhân thấy vậy trong lòng vui vẻ, nói tiếp: “Ta mới
nghĩ, ngươi là á thú, lại trông trẻ, như vậy có thể cũng trông con của ta giống
như bọn nhỏ kia hay không?”
“Cái này, cũng không phải không được, chính là ngài thật
sự tin tưởng ta sao?” Đây mới là lần đầu tiên gặp, không có khả năng sẽ tin
tưởng một người xa lạ dễ như vậy nha, Tiêu Liêu hơi do dự.
“Tin, sao lại không tin, mấy đứa nhỏ đó là minh chứng tốt
nhất rồi, mẹ ta lớn tuổi, dù tính nó rất ngoan cũng không đủ sức mà chăm nó, ta
lại không thể ra ngoài, càng không biết một thú nhân nên dạy dỗ một á thú như
thế nào, cho nên vẫn luôn muốn tìm người giúp đỡ, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm
ra.” Nói tới đây đôi mắt thú nhân có chút buồn bã.
“Cái này, bên ta không thành vấn đề, trông bốn đứa là
trông, năm đứa cũng là trông, không khác nhau lắm.” Tiêu Liêu nghĩ nghĩ, “Chỉ
là, ta sợ đến lúc đó nếu phát hiện ta không thích hợp dẫn hắn theo thì cũng
muộn rồi, ừm, nếu không như này đi, ngài để mẹ của ngài, trước tiên đi theo
chúng ta, nhìn xem có thích hợp không, nếu các ngươi cảm thấy ổn thì về sau, để
hắn theo chúng ta đi.”
Ánh mắt thú nhân sáng lên, “Cách này được, ta đây liền đi
thương lượng với mẹ và con ta.”
Nói xong hắn liền chạy, phản ứng kia làm Tiêu Liêu có
chút không kịp
đề phòng.
Sau đó bọn họ đợi ở trong sân một hồi lâu, bọn nhỏ không
buồn chán không chịu được đi loạn trong sân mới chờ được bọn họ ra.
Giống cái lớn tuổi kia nắm tay tiểu á thú cầm tượng điêu
khắc bằng gỗ cùng đi ra, được thú nhân ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.