Thấy vậy, Tiêu Liêu thả tay bảo chúng rời đi, khi mấy
thằng nhóc đang mừng thầm, chuẩn bị giơ chân chạy, lại bị Tiêu Liêu nhanh tay
lẹ mắt bắt lấy cổ áo, Tiêu Liêu ở giữa hai đứa, nhẹ giọng nói: “Có lẽ giáo huấn
ngày hôm nay các ngươi cũng không nhớ kỹ được, nhưng có một thứ các ngươi nên
nhớ rõ cho ta, đó là nếu sau này các ngươi còn dám bắt nạt mấy tiểu tể tử của
ta, ta thấy các ngươi một lần sẽ dạy dỗ các ngươi một lần, thấy hai lần liền
dạt dỗ hai lần, mãi cho đến khi các ngươi thành thật mới thôi.”
“Nhớ kỹ, người khác sẽ bởi vì các ngươi là trẻ con nên sẽ
nhường nhịn bao dung với các ngươi, nhưng! Ta sẽ không! Không chỉ sẽ không, còn
sẽ động thủ dạy dỗ các ngươi nha, giống như hôm nay vậy, à không, có lẽ còn hơn
nữa cơ.” Tiêu Liêu bày ra gương mặt tươi cười, nhưng không hề có ý cười, biểu
tình bình thản dọa người vô cùng.
Hùng hài tử trong mắt sợ hãi gật đầu thật thấp, sau đó
Tiêu Liêu mới thật sự thả bọn chúng ra, thấy chúng loạng choạng chạy đi, Tiêu
Liêu còn đặc biệt cười vui sướng vẫy tay với chúng, tốt bụng nhắc nhở.
“Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã."
Mãi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất bóng, cậu mới quay
người lại, bình tĩnh đi tới trước mặt mấy đứa nhỏ, giúp hổ con và hươu con phủi
bụi trên người, lại sửa sang quần áo bọn nhỏ một chút, dịu dàng nói, “Chúng ta
cũng đi thôi.”
Tiêu Liêu đi tới nhặt bao cát bị cậu ném đi trước đó, sau
đó nắm tay ưng nhỏ dẫn ba nhóc kia chậm rãi quay về.
Lúc này, mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh sáng vàng đỏ
dịu nhẹ chiếu vào trên người mỗi người đi đường. Sau khi đi được một đoạn khá
xa, đám nhóc mới phản ứng lại, cùng nhau kích động lên.
Tất cả đều dùng ánh mắt hưng phấn và sùng bái ngẩng đầu
nhìn Tiêu Liêu, khen ngợi cậu: “Anh Tiêu thật lợi hại!”
“Đúng rồi, chính là như vậy!”Thỏ con nắm lấy cổ áo của
chính mình, làm động tác nhấc lên, “Bọn hắn liền chạy không thoát!
“Ừ ừ, còn có cái này!” Hổ con vẻ mặt dữ tợn, lắc lắc vai
thỏ con, thỏ con phối hợp lắc lư vài cái, ngoe nguẩy lỗ tai nhỏ, “Bọn hắn liền
không đứng được.”
Màn biểu diễn của hai đứa nhỏ này làm Tiêu Liêu và Tuấn
Lộ đều bật cười, chim ưng nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Liêu, hô một
tiếng, “Anh Tiêu.”
“Hả?” Tiêu Liêu cúi đầu nhìn ưng nhỏ, chỉ thấy vẻ mặt khó
hiểu của ưng nhỏ, “Rốt cuộc vì sao bọn họ lại khóc? Chúng ta còn chưa đánh bọn
họ mà!”
“Đúng vậy, hắn muốn đánh Thái Thái và em, nhưng chúng em
không có khóc, chúng ta còn chưa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.