"Ồ? Bắt nạt bọn nhỏ sao? Thật
không?" Tiêu Liêu vẻ mặt nhu hòa, cười nói.
“Đa Đa, lại đây.” Tiêu Liêu nhẹ nhàng
nói, như thể hình ảnh nghiêm khắc đáng sợ trước đó không tồn tại.
Thỏ con Đa Đa không hiểu gì đi đến trước
mặt Tiêu Liêu, mà hai đứa hùng hài tử thấy Đa Đa dễ bắt nạt đang ở gần chúng,
lập tức giãy giụa, biểu tình giữ tợn, duỗi tay đá chân muốn đến gần Đa Đa hơn,
sau đó giáo huấn cậu.
Này dọa Đa Đa lui lại mấy bước, sắc mặt
Tiêu Liêu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng động tác trên tay lại không qua loa, nhấc
hai thằng nhóc hỗn láo lên lắc hai lần, làm bọn nó không đứng được, ngã trên
mặt đất, ngoài miệng vẫn giả vờ ngạc nhiên nói, “A, các ngươi đều lớn như vậy,
tại sao ngay cả đứng cũng không vững? Mấy đứa nhỏ kia còn bé hơn các ngươi còn
có thể chạy nhảy vững vàng, sao các ngươi lại vô dụng như vậy nha? Các ngươi
còn lớn hơn so với bọn nhỏ mấy tuổi, thật lãng phí mà, tốn công nuôi các ngươi,
cha mẹ các ngươi có phải cũng ghét bỏ các ngươi đúng không? Họ có nói qua các ngươi
rất phiền linh tinh gì đó c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.