“Đáng tiếc đã bị đám quỷ đói đầu thai kia
ăn no rồi, có điều Vũ Thiến nói tối nay cô ấy sẽ mang thêm một ít, không sao,
hai người cứ thoải mái ăn đi, chúng ta đi tìm đám kia." Lan Loan nhún vai,
vừa định đi đã bị Để kéo lại hôn mạnh một cái mới buông tay.
Lan Loan vẻ mặt chán ghét, "Chậc,
không đứng đắn, ăn cơm của anh đi. Chúng ta đi, Tiểu Tiêu."
“Ồ.” Tiêu Liêu vội vàng đuổi theo, khóe
mắt liếc qua Cụ đang cười trộm cùng Chú Để biểu tình bất đắc dĩ, sau đó chính
mình cũng bất giác nở nụ cười.
Bên này vài vị phụ huynh ở đây đang ngồi
ôm con mình tám chuyện, chỉ là thanh âm đều rất nhỏ, Tiêu Liêu nhìn kỹ, phát
hiện bọn nhỏ đều yên lặng an ổn nép vào lòng mẹ hoặc cha, lim dim sắp ngủ.
Vì thế hai người cũng không dám nói
chuyện to tiếng hay có bất cứ hành động lớn gì, bắt chước những người này nhỏ
nhẹ, mềm giọng trò chuyện, sau đó đám nhóc nằm trong lòng cha hoặc mẹ, được cha
mẹ nhẹ nhàng vuốt lưng, chỉ một lát sau đã ngủ.
Vài người rón rén đặt đứa nhỏ lên giường
của Lan Loan, sau đó cẩn thận đi ra ngoài đóng cửa lại, lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm, mãi đến lúc cách cánh cửa thật xa mới dám lớn tiếng nói chuyện.
“Có lẽ chúng nó đã ngủ rồi, mệt thật.” Tố
Diệp hoạt động bả vai một chút, xoay cổ.
Tiêu Liêu thấy vậy đi tới sau lưng cô,
vươn tay giúp cô mat-xa, thu được vẻ mặt kinh ngạc của cô: “Ai u, Tiêu Liêu
nhéo thật thoải mái, bây giờ không thấy khó chịu nữa, thật lợi hại, Tiểu Tiêu,
không ngờ cháu còn biết cả mấy thứ này."
Tiêu Liêu ngượng ngùng cười cười, ở hiện
đại, viện trưởng mẹ cậu cũng hay bị đau nhức xương khớp ở vai và lưng, nhưng bà
ấy đều chịu đựng vì muốn tiết kiệm tiền cho cậu, vì thế chờ lớn hơn chút cậu đã
tự tích tiền đi tìm mua một số sách cũ dạy về xoa bóp, tự học để giảm đau cho
bà ấy, dần dà cũng luyện được chút tay nghề.
“Cháu tự học được, giúp được cô là tốt
rồi."
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.