Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Liêu âm thầm
quan sát toàn bộ quá trình nghiền bột một lúc, tìm ra thao tác đập lúa mì dễ
dàng nhất với đám nhóc, nghiền bao nhiêu vòng là có thể nghiền ra bột mà không
cần tốn sức.
Đợi đến khi tìm được con số phù hợp, Tiêu
Liêu mở miệng.
“Mấy đứa à.”
“Hả?” Mấy đứa nhỏ đều ngẩng đầu lên, hai
bên trái phải dính đầy bột mì, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Anh dạy các em đếm nhé?” Tiêu Liêu
nghiêng đầu cười nói.
“Chú?” Ưng nhỏ mở to mắt nhìn, chỉ vào
Lan Loan và Trùng Anh, thắc mắc: “Chú ở đó mà?”
“Đúng vậy, không phải mấy chú đều ở
đó sao?” Hổ nhỏ, hươu sao và thỏ con đều khó hiểu.
“Ách, cái này có nghĩa là đếm, không phải
chúchú.” Tiêu Liêu dở khóc dở cười giải thích.
Huỳnh ở một bên che miệng cười trộm, trời
ạ, chú? Ha ha ha ha ha.
“Đếm là cái gì nha?” Thỏ con run run lỗ
tai, vẻ mặt ngây thơ, đặc biệt đáng yêu.
“Đúng đúng, đếm là cái gì nha? Đếm đếm.”
Nhìn ánh mắt ham học hỏi của đám nhóc,
Tiêu Liêu kiên nhẫn giải thích, cậu bốc một nắm lúa mì, đặt từng hạt lên tảng
đá, mỗi lần đặt xuống lại đếm một số, “Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm
cái.”
Sau đó chỉ vào năm hạt láu mì kia, nói
với đám nhóc, “Cái này gọi là đếm số, chúng ta đếm số lượng xem rõ ràng có mấy
cái, gọi là đếm, các em hiểu chưa?”
Vả mặt đám nhóc ngơ ngác, hiển nhiên
không hiểu, Tiêu Liêu đành phải đổi cách nói.
“Ở đây có những ai được gọi là chú, các
em chỉ cho anh được không?”
Đám nhóc lần này phản ứng rất nhanh, chỉ
về hướng Trùng Anh và Lan Loan.
“Vậy là tổng cộng có mấy chú nha?”
“Hai, hai người!” Hươu sao nhỏ giòn giã
nói.
“Ừm, đúng, có chú.”
Tiêu Liêu ôm hươu sao nhỏ vào trong lòng,
cầm tay nhỏ của nhóc, chỉ về phía Trùng Anh, lại chỉ về phía Lan Loan, miệng
nói, “ Một cái, hai cái. Cho nên ở đây có hai chú,
chúng ta có thể đếm rõ ràng có mấy chú, đây chính là đếm.”
Sau đó cậu lại cầm lấy tay Tuấn Lộ, chỉ
về Lan Loan và Trùng Anh, nhắc lại: “Một cái, hai cái.”
Hai đứa nhóc còn lại cũng không khỏi đếm
ngón tay, “Một cái, hai cái.”
“Cho nên ở đây có hai chú!” Ưng
nhỏ vui vẻ.
"Không đúng! Chỉ có một chú mà
thôi." Hổ nhỏ Thái Thái nhăn mặt nhỏ.
"Rõ ràng là có hai chú !"
Ưng nhỏ phản bác.
“Chỉ có một thôi!” Hổ nhỏ trợn to hai
mắt, lỗ tai động đậy, cái đuôi cũng vung vẩy.
"Hai!"
“Một!"
Tiêu Liêu ban đầu không rõ ràng lắm tại
sao lại thành thế này, nhưng khi cậu nhìn thấy Trùng Anh thì lập tức hiểu ra.
Cậu kéo ưng nhỏ ra, “Được rồi, Phân, hai
em đều nói đúng.”
Ưng nhỏ và hổ nhỏ trợn to hai mắt: sao
lại thế!?
“Em nghĩ lại xem, Thái Thái gọi chú Trùng
Anh của em là gì?” Tiêu Liêu dẫn dắt ưng nhỏ.
“A ba nha.” Ưng nhỏ tự nhiên trả lời.
“Vậy Thái Thái có thể gọi ba cậu ấy là chú được
không?”
“Không thể… A, em ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.