Tiêu
Liêu lắc đầu, “Tiểu hài tử rất đáng yêu, ở cùng bọn chúng cũng rất vui vẻ.”
“Ngươi
thôi đi, bọn nó đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mang theo chính là rất mệt, bọn họ
quá có thể làm ầm ĩ.” Lan Loan mặt đau khổ nói.
“Ha
ha ha ha, tiểu hài tử luôn là tinh lực tràn đầy.”
“Đúng
vậy, ta cùng bọn nó chơi một lát liền mệt mỏi, vậy mà bọn nó vẫn còn chơi tiếp
được, ta cũng nhanh sợ bọn nó rồi.” Lan Loan thở dài một hơi, nhún vai, biểu
tình bất đắc dĩ.
Tiêu
Liêu cùng Lan Loan nhìn nhau cười.
Lúc
này các gia trưởng gặp ấu tể nhà mình cũng đều mang theo hài tử đi tới.
“Tiểu
Loan.” Nữ nhân ôm tiểu ưng đi tới, thanh âm đôn hậu ôn nhu.
Tiêu
Liêu nhìn kỹ thì thấy, vị đại tỷ này quả nhiên có chút tròn trịa, làn da lại
trắng nõn, cũng không phúc hậu như cậu nghĩ, chỉ là hơi mập bình thường mà
thôi, thoạt nhìn lại rất thật thà cùng dễ thân cận.
“Tố
Diệp Diệp, Tiểu Phân nhà ngươi còn chưa học bay được à.” Lan Loan cười haha ôm
tiểu ưng lại, dùng ngón tay chọc cánh nhỏ của cậu, tiểu ưng Phân mặt kháng cự
dùng tay đẩy cằm Lan Loan.
“Bỏ
chữ cuối cùng đi, Tiểu Loan Loan.” Tố Diệp đi về phía Tiêu Liêu, vừa đi vừa nói
chuyện, “Tiểu Phân bao lớn không phải ngươi không biết, làm sao mỗi ngày đều
lôi cái này ra kích thích hắn.”
“Ngươi
chính là Tiểu Tiêu đúng không.” Tố Diệp cười giống một vị trưởng bối ôn hòa,
này làm cho Tiêu Liêu nhớ tới viện trưởng mụ mụ từ trước đến nay luôn ôn hòa.
“Giống
như Lan Loan nói, thoạt nhìn cũng là Á
Chủng không tồi.” Một vị đại tỷ dáng người nhỏ xinh nhất nói, nhưng khí chất
thoạt nhìn lại rất già dặn.
“Chúng
ta vẫn luôn nhìn ngươi dẫn bọn nhỏ đi chơi, thoạt nhìn ngươi rất am hiểu ở
chung với bọn nó.” Trong đó một nam nhân duy nhất cười thẹn thùng, hắn đi theo
phía sau nữ nhân cao gầy không nói chuyện, chỉ là tán đồng gật đầu.
“Ha
ha, cũng không có đâu, có thể ta là trời sinh hợp ý với trẻ con.” Tiêu Liêu
ngượng ngùng cười.
“A
ba, ở cùng Tiêu ca ca rất vui nha.” Tiểu hổ ở trong ngực nam nhân trở mình,
duỗi tay về phía Tiêu Liêu, như là ôm muốn cậu một cái.
Tiêu
Liêu thấy vậy tự nhiên tiếp lấy tiểu hổ, nam nhân cười cười xin lỗi đối với
Tiêu Liêu.
“Ấu
tể quá nghịch ngợm, thật là ngại quá, ngươi gọi là Tiêu Liêu đúng không, ta kêu
Trọng Anh.”
Ba
người khác nghe thấy cũng lần lượt nói tên của mình.
Mụ
mụ tiểu ưng tên Tố Diệp, mụ mụ nai con là Văn, mụ mụ thỏ con tên Vũ Thiến.
Chỉ
là các ấu tể được ôm trong chốc lát liền không chịu ngồi yên, mọi người đành
phải buông bọn chúng xuống, tùy ý bọn n� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).