"Dạ sẽ! Cháu sẽ cố gắng! Tạm biệt tộc trưởng, cháu phải mau chóng về nhà ăn cơm!"
Sau đó Đại Sa ôm hải cẩu nhỏ nhà anh ta hùng dũng hiên ngang rời đi nhưng cũng không tự mãn được bao xa, vừa biến mất khỏi tầm mắt nhóm Tiêu Liêu thì giống cái vừa mới gọi anh ta đưa con về nhà ăn cơm xuất hiện. Vừa mới xuất hiện, cô ta đã túm lấy tai Đại Sa, vừa véo tai anh ta vừa gào.
Tiêu Liêu ở xa còn nghe được giống cái kia đè nén cơn thịnh nộ, nghiến răng nghiến lợi gầm với Đại Sa: "Kêu anh về nhà ăn cơm, kêu anh về nhà ăn cơm mà anh đi đâu? Hả? Người thì không thấy, cả con cũng đưa theo. Ăn muốn chơi mà cũng không nghĩ phải đưa con về nhà ăn cơm à? Con đói thì nó biết phải làm sao? Hôm nay không có phần của anh! Nhịn đói đi!"
Đại Sa bị véo tai không dám giãy dụa cũng không dám đánh trả, chỉ có thể ở đó một mực xin tha.
"Anh sai rồi, anh sai rồi. Em… Em buông anh ra được không? Anh… Anh thật sự sai rồi. Anh… Anh… Anh… Anh… Anh… Là anh… Ôi trời! Anh đưa người ta đến gặp tộc trưởng mà. Anh đã làm gì đâu. Bây giờ anh về ngay, về ngay đây. Ai ôi! A, nhẹ chút, em nhẹ chút! Đau quá! Đau! Ôi, ôi!"
"Anh nhiều chuyện quá đi! Chỉ có anh thích xen vào chuyện của người khác. Câm miệng đi về nhà cho em! Anh mà còn la nữa thì buổi tối đừng có mơ được vào nhà!"
Hai người cứ như vậy dần dần đi xa, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng đâu. Sau đó Cụ và Tư Trực lau mồ hôi trên trán theo bản năng. Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nghĩ: "Còn tốt, còn tốt. Vị kia nhà mình cũng không bạo lực như giống cái này." Nếu không thì e là cuộc sống của họ cũng giống như anh em thú nhân kia, sống khổ sở cả đời đúng không? Sao cuộc sống của đôi vợ chồng son lại có thể như vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play