Người chạy tới là một thú nhân có dáng khỏe mạnh lực lưỡng, vẻ mặt không mấy thiện cảm, trừng đôi mắt to tròn hung ác nhìn Lưu Vĩ Hàng đang vui vẻ vuốt ve hải cẩu con.
Thấy thế, Lưu Vĩ Hàng lập tức buông tay, lui về phía sau vài bước trốn sau lưng Tư Trực đứng cạnh mình. Con hải cẩu con vùng vẫy cơ thể tròn trịa của mình bò đến bên cạnh thú nhân kia.
Sau đó Lưu Vĩ Hàng túm lấy Tư Trực, không cho anh ấy mở miệng mà chính mình lên tiếng xin lỗi trước: "Cái kia… Xin lỗi! Tôi không có ý gì cả. Chỉ là tôi thấy bên cạnh cậu bé không có ai lại cảm thấy cậu bé rất đáng yêu nên muốn đến nhìn một chút. Tôi thật sự không có ý gì khác."
"Thành thật xin lỗi anh đây, là lỗi của chúng tôi! Chỉ là chúng tôi thấy bên cạnh đứa nhỏ này không có ai nên định đến thăm một chút. Vừa hay người bạn này của tôi thấy cậu bé đáng yêu nên không kiềm chế được muốn sờ cậu bé. Là chúng tôi đi quá giới hạn. Thật ngại quá! Chúng tôi thấy cậu bé ở đây một mình nên mới như vật. Thật ngại quá, thật ngại quá!"
Vẻ mặt Tiêu Liêu áy náy, chẳng qua sự áy náy trong lời của cậu như có như không.
Quả nhiên sắc mặt của thú nhân kia hơi thay đổi. Không phải lời này của cậu là đang ám chỉ anh ta trông con không tử tế sao? Nếu như không phải là họ thì cậu bé sẽ xảy ra chuyện gì? Điều này… Hình như anh ta hơi chột dạ. Lúc này lại có một giống cái đi từ phía xa tới, hô to về phía thú nhân kia.
"Đại Sa! Đại Sa, anh đang làm gì vậy? Không phải kêu anh đưa con về nhà ăn cơm sao? Sao anh còn chưa chịu về?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT