Đứng
trước một tòa nhà cao lớn có nhiều người ra ra vào vào, Tiêu Liêu yên lặng che
mặt, cắn răng hối hận, làm sao lại… đồng ý với hắn chứ.
Haizz,
Tiêu Liêu vô lực thở dài, nhưng Cụ bên cạnh lại mang theo ý cười nhẹ trong mắt,
cái đuôi sau lưng vui sướng ve vẩy.
“Chúng
ta vào thôi.”
“Được.”
Tiêu Liêu hữu thanh vô lực trả lời, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể thuận
theo tự nhiên, thân là một người hiện đại, hẳn là sẽ không đến nỗi không lăn
lộn nổi ở chỗ này…… Đi.
“Thịch
thịch thịch.”
“Vào
đi.” Thanh âm trầm thấp vang lên.
“Chú
Thành.” Cụ kêu một tiếng với nam nhân đang nằm trên bàn.
“Ồ!
Là Cụ à!” Chú Thành ngẩng đầu, thấy là Cụ thì mỉm cười, vội vàng đứng dậy tiếp
đón, “Lại đây lại đây, ngồi.”
Cụ
cũng không khách khí, lôi kéo Tiêu Liêu ngồi vào ghế bên cạnh.
Thành
Man nhìn thấy Tiêu Liêu đi theo bên cạnh Cụ, không khỏi hỏi: “Vị này là?”
Tộc
trưởng này đúng thật là có cái tên hay, nhìn dáng dấp khỏe mạnh, vóc người so
với loại thoái hóa như Cụ còn cường tráng hơn, đứng trước mặt người khác liền
mang đến cho người ta cảm giác như bị tường chắn, Tiêu Liêu yên lặng cảm khái
trong lòng, nghe Thành Man hỏi chuyện, định lập tức trả lời lại bị Cụ giành
trước.
“Chú
Thành, đây là bạn tốt của ta, Tiêu Liêu.”
“À,
ngươi chính là Á chủng mà A Phong kể được Cụ mang về à.” Thành Man bừng tỉnh
đại ngộ.
“Thành
Man tộc trưởng, chào ngài.” Tiêu Liêu đứng lên hơi khom lưng với Thành Man.
“Ha
ha ha ha, không tệ không tệ.” Thành Man cười, nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Liêu.
“Nếu
chú Liễu đã nói với ngài về A Kiều, vậy ta cũng không nhắc lại.” Biểu tình Cụ
nghiêm túc lên: “Chú Thành, lần này cháu tới là có việc muốn thương lượng.”
Thành
Man cũng nghiêm túc lại, “Ồ? Chuyện gì quan trọng vậy?”
“A
Kiều cậu nói với tộc trưởng đi.” Cụ nói với Tiêu Liêu.
Tiêu
Liêu gật đầu, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Thành Man, nói qua một lượt về
những phát hiện của mình về nhà ở trong bộ lạc bởi vì không có nền đất sẽ cực
kỳ dễ xảy ra vấn đề, cùng với tác dụng và tầm quan trọng của nền.
Nhìn
Thành Man như cũ mang theo ánh mắt không tin tưởng, cậu lớn mật đưa ra yêu cầu
làm mẫu.
“Ta
biết ngài trong chốc lát khó mà tin được cái này, nhưng mà ta có thể làm mẫu
đơn giản một chút, ngài có thể cho ta một vài tấm ván gỗ nhỏ cùng một xô nước
không?”
Thành
Man nghĩ nghĩ, để Cụ đi chuẩn bị.
Khi
đồ vật đều đã lấy được, Tiêu Liêu cầm mấy thứ này, nhờ Cụ dẫn cậu đến sân bùn,
sau đó làm mẫu cho Thành Man xem.
Cậu
dùng tấm ván gỗ đơn giản vây quanh thành một hình chữ nhật, sau đó đổ chút nước
bên cạnh, nói: “Giả sử đây là một cái nhà ở tốt trong bộ lạc, hiện tại cháu đổ
nước vào bên cạnh, ngài xem, nước sẽ thấm vào đúng không, cho nên nhà trong bộ
lạc cần bổ khuyết chỗ kết nối giữa nhà cùng mặt đất một chút , phòng ngừa nước
thấm vào.”
Thành
Man như đang suy tư, không nói gì.
Tiêu
Liêu thấy vậy, động tác lại tiếp tục.
“Vậy
nếu như là lũ lụt mà nói.” Tiêu Liêu đột nhiên đổ rất nhiều nước ở bên cạnh,
tấm ván gỗ hợp lại đều bị đẩy đi, “Tấm ván gỗ này chỉ là bị dời đi thôi, nhưng
nếu là nhà ở trong bộ lạc, vậy rất có khả năng xảy ra nguy hiểm.”
Thành
Man gật gật đầu, đúng là như thế.
Sau
đó Tiêu Liêu lại cầm lấy tấm ván gỗ khác, dùng sức cắm vào bùn đất, cũng làm
thành một hình chữ nhật, sau đó đổ nước ở bên cạnh, “Nhưng nếu như thế này có
một bộ phận trực tiếp chôn vào bên trong đất, nước sẽ rất khó thấm vào trong
phòng.”
Lại
đột nhiên đổ ra rất nhiều nước, nhưng mấy tấm ván gỗ đã cắm vào bùn đất kia căn
bản không nhúc nhích, Tiêu Liêu dùng ngón tay chọc tấm ván gỗ, chúng vẫn vững
chắc đứng trong đất, “Lại còn rất kiên cố, sẽ không dễ dàng xuất hiện tình
trạng nghiêng hoặc là sập.”
Thấy
vậy, trong mắt Thành Man lộ vẻ xúc động.
“Nơi
đó của chúng tôi, thời điểm xây nhà liền làm nền trước, nếu nền làm tốt, mặt
trên có thể tạo ra một tòa nhà có vài tầng, hơn nữa vững chắc kiên cố, vài thập
niên đều sẽ không có vấn đề.” Ngữ khí Tiêu Liêu chắc chắn mà tự tin, Thành Man
nhìn thấy thầm gật đầu trong lòng.
“Người
cháu tìm không tệ, coi trọng?” Thành Man nhỏ giọng tỉnh bơ hỏi Cụ.
Cụ
không lên tiếng.
Thành
Man nhướng mày, xem ra này sẽ là một hồi biểu diễn săn thú xuất sắc.
“Thành
Man tộc trưởng, ta muốn nói chuyện riêng với ngài một chút, được được không?”
Tiêu Liêu đột nhiên nói.
“Được.”
Thành Man vui vẻ tiếp nhận.
Thành
Man xoay người vỗ bả vai Cụ, “Giúp ta dọn dẹp nơi này một chút, cảm ơn.”
Sau
đó liền mang Tiêu Liêu vào phòng, Cụ nhìn cửa đóng lại liền bắt đầu thu thập
những vật dụng bị Tiêu Liêu dùng để làm mẫu.
Sau
cơn mưa vừa lúc nắng lên, Cụ dứt khoát biến thành hình thú ghé vào trong sân
ngủ gật, cái đuôi lâu lâu đảo qua đảo lại, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Không
biết qua bao lâu, mặt trời cũng trở nên nóng rực, Cụ từ mê mang nghe tiếng mở
cửa thanh tỉnh lại.
“Thành
Man tộc trưởng, cảm ơn ngài.” Tiêu Liêu chân thành hướng Thành Man nói lời cảm
tạ.
Thành
Man cười ha ha, “Đứa nhỏ ngoan, ngươi giống Cụ cùng kêu ta là chú đi, kêu tộc trưởng
quá xa lạ.”
“Chú
Thành.” Tiêu Liêu ngoan ngoãn cười.
“Ừ,
tốt. Ha hả, để Cụ đợi lâu, để chú tiễn các con ra ngoài.”
Cụ
biến thành hình người, đi theo lại, liền nghe được Thành Man thấp giọng nói
chuyện: “Chú thật hy vọng cháu có thể đem Tiểu Liêu biến thành người một nhà,
nỗ lực chút, chú xem trọng cháu.”
Cụ
nghe lời này có chút ngơ ngác, bất quá hắn vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đi
thong thả.” Thành Man vẫy tay với bọn họ.
“Dạ,
hẹn gặp lại chú Thành.” Tiêu Liêu vẫy tay lại.
Đi
dần dần xa, Cụ vẫn luôn không nói gì mở miệng: “Cậu ở bên trong nói gì với tộc
trưởng đó?”
“Bí
mật!” Tiêu Liêu nghịch ngợm dựng thẳng một ngón tay lên lắc lắc với Cụ, nở nụ
cười.
Cụ
thấy vậy cũng bật cười, không hỏi lại.
Lúc
hai người về đến nhà, vừa lúc gặp Lan Loan đi ra tìm bọn họ, cha Để đã làm cơm
xong, còn đang chờ bọn họ.
Cơm
trưa không ngoài dự liệu vẫn là thịt nướng thêm thúy mễ. Cũng không phải là
không thể ăn, chỉ là Tiêu Liêu cảm thấy về sau cậu nên nỗ lực tìm thêm các món
chính khác, bằng không những mỹ thực ở hiện đại không phải là không được ăn nữa
sao, hơn nữa —— cậu cảm thấy chính mình có thể không chống đỡ được việc mỗi
ngày ăn cùng một món…… Tuy rằng có thịt thoạt nhìn rất không tồi.
Cơm
nước xong xuôi, chú Để lên
tiếng chào liền ra ngoài, Lan Loan lại thần bí cười hề hề cầm một đồ vật
tiến đến bên cạnh Tiêu Liêu đang rửa chén.
“Tiểu
Tiêu, Tiểu Tiêu, cái này là để làm gì, hình dạng cùng nguyên liệu ta chưa gặp
qua bao giờ.”
Lan
Loan đem đồ vật trong tay mở ra, dọa Tiêu Liêu đang rửa chén hít một hơi, lập
tức ngăn tầm mắt Cụ nhìn qua.
“Cái
này để mặc ở bên trong, kêu là quần lót, giống cái này.” Tiêu Liêu lấy quần đùi
bên trong quần dài cho Lan Loan xem, Lan Loan hiểu rõ gật gật đầu.
“À,
vậy à, bất quá hình dạng nó sao lại kỳ quái như vậy, hơn nữa nguyên liệu cũng
rất đặc thù, cảm giác sờ vào rất tốt.”
Lan
Loan giống như bảo bảo tò mò hỏi, Tiêu Liêu đành phải buông việc trong tay,
kiên nhẫn giải thích.
Lan
Loan nghe liên tục gật đầu tán thưởng, “Người nơi đó của các ngươi thật thông
minh, bông cũng thật là lợi hại, vậy mà còn dùng tốt hơn so với vải bố sao.”
“Dạ,
bông có thể trực tiếp bỏ vào trong chăn, mỏng nhưng lại dày, ấm áp cũng thoáng
mát, hơn nữa xe thành sợi chỉ dệt lại so với vải bố càng thoải mái hơn, cái này
chính là dùng vải bông làm, cho nên sờ vào sẽ rất thoải mái.” Tiêu Liêu chỉ vào
chiếc quần lót cotton được fans đồng cảm với cậu gửi cho.
“Vậy
Tiểu Tiêu biết bông trông như thế nào không?” Đôi mắt Lan Loan sáng lấp lánh.
“A,
cái này, ta chỉ biết bộ dáng của nó lúc lớn hoàn toàn, còn cây trông như thế
nào, cũng không rõ lắm.” Tiêu Liêu xin lỗi nhìn Lan Loan đang ủ rũ.
“Không
sao không sao, trở về ta bảo bọn Liễu Liễu, Đại Phong, Đại Thạch Đầu, Đại Man
giúp chú ý một chút, đồ tốt như vậy nhất định phải tìm được.”
“A,
đúng rồi, Tiểu Tiêu cháu biết loại bông kia xe chỉ, dệt vải như thế nào không?”
Tiêu
Liêu nhìn đôi mắt nhỏ đang chờ đợi, không đành lòng làm nó xuất hiện mất mát
lần thứ hai, đáng tiếc, cậu thật sự không biết, “Cái đó, chú Lan, ngay cả cây
bông trông như nào cháu còn không rõ ràng lắm, càng miễn bàn cái gì xe chỉ dệt
vải, cháu có thể đơn giản cắt quần áo đã xem như hiếm lạ, cái này cháu không
biết gì.”
Tiêu
Liêu cười khổ, thật ra cậu có xem qua video ngắn người ta lấy bông, nhưng cũng
chỉ là xem sơ qua, càng đừng nói đến những đồ có kỹ thuật cao như này.
“Thôi
không có việc gì không có việc gì, đợi khi tìm được bông, chúng ta lại chậm rãi
nghiên cứu.” Lan Loan hào phóng vỗ cánh tay Tiêu Liêu, “Ta vừa mới nghe nói,
ngươi biết cắt quần áo?”
“A,
có nói qua, nhưng cháu chỉ biết một chút.” Tiêu Liêu gật đầu, đây là mẹ viện
trưởng rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn cậu học xong dệt áo lông gì đó, lại
mạnh mẽ lôi kéo dạy, cho nên cậu biết một ít cắt khâu vá đơn giản để làm quần
áo cho bọn nhỏ.
“Vậy
thật tốt quá, ta thấy quần áo ngươi cũng rất đặc biệt, ngươi dạy ta làm như thế
nào đi, ừ, nhưng mà cũng không cần phá quần áo ra, nhìn lạ lạ.” Biểu tình Lan
Loan không thể hiểu được làm Tiêu Liêu buồn cười.
Cũng
đúng, loại quần rách ống này ở hiện đại cũng mới lưu hành không bao lâu, chú
Lan không hiểu được cũng rất bình thường, hơn nữa quần áo nơi này toàn dựa vào
đai lưng thắt lại, đúng là không tiện bằng ở hiện đại.
“Dạ,
được, bất quá trước tiên ngài chờ ta rửa sạch chén đã được không?”
“À
à, được được. Vậy ta vào nhà trước, chuẩn bị một chút, ngươi rửa xong thì tìm
ta.” Lan Loan gật đầu, cầm cái quần kia vui vẻ rời đi.
“Dạ
dạ.” Tiêu Liêu gật đầu.
Tiêu
Liêu sau khi rửa chén xong liền đi tìm Lan Loan, Cụ cũng đi theo, chỉ là biến
thành hình thú đợi bên cạnh.
Lan
Loan nhìn thấy Tiêu Liêu tới, vội vàng kéo người đến mép giường, trên giường
trải quần áo Tiêu Liêu, đặt một đống công cụ dùng để cắt còn có một chồng vải
bố.
“Cái
áo kia thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng cái quần này, ta cũng chưa thấy qua.” Lan
Loan chỉ chỉ nút thắt cùng khóa kéo trên cái quần jean rách.
“Dạ,
cái này là nút thắt, cái này là khóa kéo.” Tiêu Liêu phân biệt chỉ cho Lan Loan
xem.
“Nút
thắt? Khóa kéo?” Lan Loan vẻ mặt mới lạ.
“Dạ,
chỉ cần cùng một bên khuy áo gài với nhau, quần áo sẽ bị cố định lại.” Tiêu
Liêu cài nút quần lại rồi đưa Lan Loan xem, sau đó lại nghĩ so với khóa kéo,
nút thắt là cái dễ làm nhất, là cơ bản nhất trong làm quần áo, được dùng rộng
rãi nhất, liền hạ quyết tâm trước tiên xuống tay từ nút thắt, còn khóa
kéo, đồ vật có tính kỹ thuật như vậy,
cậu cảm thấy có thể bỏ qua trước.
“Hơn
nữa nút thắt không những có thể đặt ở đây, chúng ta có thể đem nó đặt ở bất cứ
chỗ nào mà quần áo cần gắn lại với nhau.”
Tiêu
Liêu lấy một khối vải xếp chồng, cầm hai đồng thú nha bắt chước nút thắt, đưa
cho Lan Loan xem công dụng của nó, nhìn thấy vẻ mặt Lan Loan kinh ngạc cảm
thán.
Tiếp
theo là chất liệu nút áo, có thể dùng cục đá, gỗ mài giũa, cũng có thể ở khoét
lỗ trên thú nha làm nút thắt, cùng với việc hình dạng của chúng cũng không hạn
chế, hình tròn, hình vuông, thanh dài vân vân đều giảng qua cho Lan Loan.
Nói
xong, Lan Loan liền gấp không chờ nổi phải làm thử một ít, vì thế hắn thô bạo
nắm lỗ tai Cụ, đem người túm tỉnh, sau đó đưa hắn đi tìm cục đá, gỗ giúp làm
nút thắt.
Lúc
Cụ bị thô bạo đánh thức, biểu tình hoảng sợ ngây ngốc làm Tiêu Liêu nhịn không
được cười trộm.