"Cảm ơn chú!" Tiêu Liêu cảm ơn Trọng Anh, vẻ mặt vô cùng chân thành.
"Đứa nhỏ này, rõ ràng không giúp gì cho nó mà lại cảm ơn thay người ta. Biết nghĩ cho người khác như thế chẳng trách được lòng người khác như vậy." Trong lòng Trọng Anh vẫn luôn rất có thiện cảm với Tiêu Liêu. Hắn thật sự rất mong đây là con nhà mình.
"À, đây là hai đứa đang định may đồ cho em bé sao?" Trọng Anh thấy vải và dụng cụ may vá trên bàn thì kinh ngạc hỏi.
"Dạ. Không phải nhàn rỗi quá không có việc gì làm sao ạ? À đúng rồi, cháu nhớ Thái Thái nói cha thằng bé đưa chú Trọng Anh và nó đến đây. Vậy…" Tiêu Liêu chần chừ.
"Sao lại không thấy đâu đúng không? Rất đơn giản, vì chú bảo chú ấy đi phụ việc rồi. Từ xa chú đã thấy Cụ đưa vài người đi đào hố, sau khi hỏi rõ thì chú để chú ấy đi giúp đỡ rồi. Dù sao thú nhân như chú ấy có thể có tiếng nói chung với Á Chủng chúng ta sao? Chú ấy có biết mấy chuyện may vá này không? Còn không bằng để chú ấy đi làm, buổi tối bọn chú ở đây ăn ké một bữa cơm. Tiểu Tiêu, cháu cảm thấy được không?"
"Anh Tiêu, em rất nhớ anh! Em muốn ăn cơm anh nấu, Thái Thái muốn ăn cơm tối ở nhà anh. Anh Tiêu, được không ạ, được không ạ?" Hổ con làm nũng, túm tay Tiêu Liêu lắc trái lắc phải không ngừng.- Ứng dụngTᎽT
"Ha ha, đương nhiên là được rồi, em đúng là quỷ nhỏ. Rốt cuộc em nhớ anh hay là muốn ăn đồ ăn nấu?" Tiêu Liêu cười, ngồi xổm xuống nhéo cái mũi nhỏ của cậu nhóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT