Tiêu
Liêu ngủ rất say, thời điểm bị Cụ đánh thức mới mơ màng xoa mắt, phát hiện trời
bên ngoài đã tối đen, cũng không để ý ngáp một cái, nằm sấp xuống chuẩn bị tiếp
tục ngủ.
Một
màn này làm Cụ dở khóc dở cười, chỉ có thể lại lần nữa nhẹ giọng gọi Tiêu Liêu
rời giường, “A Kiều? A Kiều? Dậy ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước được không? Ăn
xong rồi ngủ tiếp……”
“Được
——” Tiêu Liêu nhíu mặt lẩm bẩm một câu, “Đừng quấy rầy tôi, buồn ngủ……”
Tiêu
Liêu ghé vào trên người Cụ ngủ, người Cụ mang theo độ ấm cùng với lông nhung mượt mà mềm mại làm Tiêu Liêu cảm thấy
cực kỳ thoải mái, so cái thảm lông trước kia cậu bất chấp bỏ số tiền lớn ra mua
còn làm người ta lưu luyến hơn.
Cụ
nhìn Tiêu Liêu xoay mặt đi nơi khác chôn trong đám lông của chính mình còn vô
cùng thoải mái cọ cọ, cảm thấy tim như muốn tan ra, nhưng mà cha vì đề bọn họ
nghỉ ngơi tốt, ngày thường muộn rồi mới nấu cơm, hiện tại thịt đều đã nướng
xong, A Kiều nếu còn ngủ mà không đi ăn cơm, vậy thì có chút không tốt lắm……
“A
Kiều? A Kiều tỉnh tỉnh, cha nướng thịt rồi, chúng ta đi ăn cơm trước lại trở về
ngủ được không? A Kiều……”
“Hả?
Thịt nướng…… Được…… Ăn cơm…… Cha? Cha ai, tôi không…… A! Cha? Cơm chiều! Tôi
đi!” Tiêu Liêu đầu óc đang hỗn độn bị mấy từ này kích thích tỉnh táo, lập tức
ngồi dậy, lại nhìn cửa sổ bên ngoài mới phát hiện việc lớn.
“Ai
nha ai nha! Ngủ lố ngủ lố! Nhanh nhanh, không thể để chú Lan cùng chú Để chờ
tôi!” A —— cho dù mới vừa gặp mặt hai người chú đối đãi với mình rất tốt, vậy
cũng không thể lúc vừa mới bắt đầu cùng nhau sinh hoạt đã để bọn họ chờ mình ăn
cơm được! Làm sao có thể không lễ phép như vậy, nguy rồi nguy rồi, tiêu rồi
tiêu rồi!
Tiêu
Liêu xốc chăn lên, lúc xuống giường tìm giày mới phát hiện quần của mình hình
như hơi ngắn, cẩn thận đánh giá một chút mới phát hiện quần áo trên người đã bị
thay đổi, nhưng mà việc làm cậu cảm thấy xấu hổ nhất chính là…… Cậu không có
mặc quần lót……
Chẳng
qua hiện tại không quản được nhiều như vậy, Tiêu Liêu tìm được một đôi giày vừa
cỡ chân mình ở mép giường, mang vào liền đi ra ngoài.
Cụ
nhìn mà bất lực, tiểu tổ tông vừa nãy còn gọi không tỉnh hiện tại lại như bị
lửa cháy đến lông mày, mặc quần cụt liền đi ra ngoài, cũng không biết mặc quần
dài bên ngoài vào……
Cụ
lên giường kéo cái tên bị lửa cháy đến lông mày đang như con kiến bò trên chảo
nóng, kéo người trở về, lấy quần dài đặt ở đầu giường cho cậu tròng vào, “Sao
lại không mặc quần bên ngoài đã đi ra ngoài?”
“Ừ?
Cái gì mà quần ngoài hay không quần ngoài, tuy rằng tôi không mặc quần lót, ai
nha không cần đâu, này còn không phải là một cái quần đùi sao, vì sao một hai
phải mặc thêm một cái?”
Tiêu
Liêu giãy giụa không mặc, Cụ cũng không thể ép cậu mặc vào, chỉ có thể bất đắc
dĩ nói: “Làm gì có ai chỉ mặc khố đã dám đi ra ngoài.”
“A?
Cái này không thể mặc bên ngoài sao?” Tiêu Liêu cũng có chút không hiểu, chỉ là
quần đùi hay được mặc vào mùa hè, sao lại không thể mặc đi ra ngoài? Bởi vì
không mặc quần lót sao?
Cụ
nhìn ra nghi hoặc của cậu, nói: “Không có người nào sẽ đem quần áo mặc ở bên
trong mặc bên ngoài, như vậy không tốt.”
A?
Thì ra thứ này là quần lót của bọn họ bên này? Trời ạ, trách không được hắn
ngăn cản ta. Tiêu Liêu đột nhiên hơi đỏ mặt.
“Được
rồi được rồi, nhanh đi nhanh đi.” Tiêu Liêu bắt lấy cái quần dài kia mặc vào,
sau đó nhanh chóng lôi kéo Cụ ra ngoài, vội vàng đi ăn cơm.
Cụ
thấy vậy, cả mặt báo tươi cười, tùy ý Tiêu Liêu lôi kéo hắn đi, vừa cúi người
nói bên tai Tiêu Liêu: “Quần áo ba không vừa người cậu, nhưng mà tôi có rất
nhiều thú nha, ngày mai liền mang cậu đi đặt mua chút quần áo.”
“Không
cần không cần, tôi chắp vá mặc là được, chiếm tiện nghi lớn của mọi người, sao
lại để anh tiêu phí nữa.” Tiêu Liêu xua tay cự tuyệt.
Thú
nha là tiền thông dụng của nơi này, dựa theo động vật ăn cỏ ăn thịt cùng độ khó
để bắt được chúng mà đổi, nói là, thú nha tôi có rất nhiều gì gì đó, anh chắc
chắn là không phải đang đóng vai bá đạo tổng tài sao? Nhưng tôi cũng không phải
“Cô bé lọ lem”. Tiêu Liêu buồn cười trêu chọc trong lòng.
Nhà
Cụ có một tầng, mấy căn phòng, cho nên Tiêu Liêu rất nhanh liền mang theo Cụ đi
tới nơi giữa trưa đã ăn cơm.
Chỉ
thấy ba Lan Loan đánh giá Tiêu Liêu một chút, vừa lòng gật gật đầu, liền đưa
ánh mắt ám chỉ dừng lại trên mắt cá chân bị lộ ra của Tiêu Liêu, sâu kín mở
miệng nói: “Đây là một cái quần lớn nhất của ta, không nghĩ tới là vẫn ngắn.”
Lan
Loan cố ý dừng lại, đôi mắt không ngừng nháy mắt với Cụ, Cụ hiểu rõ gật đầu,
Tiêu Liêu xem lại không hiểu.
Cụ
thò qua nhỏ giọng nói: “Ba vẫn luôn rất để ý chiều cao của mình, hắn lấy cái
quần lớn nhất của mình ra, cho rằng cậu cùng vóc dáng hắn không kém bao nhiêu,
mặc vào hẳn là không thành vấn đề, kết quả…… Khụ khụ, hắn kêu tôi ngày mai đi
chọn quần áo thích hợp cho cậu.”
Cụ
nhận được ánh mắt sắc bén của ba mình, lập tức nói sang chuyện khác.
“A
Kiều, nếm thử cái này.” Cụ xé một cái “Đùi gà” cho Tiêu Liêu, lại chia một khối
thịt nướng lớn cho hai phụ thân, một bên giới thiệu nói: “Đây là gà lôi nướng,
gà lôi nướng ăn ngon nhất, đừng nhìn cái đầu nó không nhỏ, lại cực kỳ cảnh giác
phi thường khó bắt, muốn ăn được một con gà lôi nướng cũng không dễ đâu, hôm
nay là dính hào quang của A Kiều đấy.”
“Không
cần mua, hiện tại trời nóng, tôi tùy tiện mặc là được.” Tiêu Liêu nhỏ giọng nói
với Cụ, nhưng Cụ làm như không nghe thấy không trả lời, Tiêu Liêu liền hơi gấp,
kết quả mới vừa ngẩng đầu liền thấy cha Để hơi chờ mong nhìn gà lôi nướng trước
mặt cậu.
Tiêu
Liêu nháy mắt nhanh trí, cầm lấy gà lôi nướng trước mặt hung hăng cắn một ngụm
lớn, hương vị tuyệt vời làm mắt cậu sáng ngời, miệng bóng nhẫy giơ ngón tay cái
lên khen ngợi, “Ừ ừ ừ. Thật sự rất ngon, tay nghề chú Để thật tốt, cảm ơn chú
Để.”
“Không
cần cảm tạ, thịt nướng làm không khó, gà lôi cũng là thuận tay bắt được.” Để
nhàn nhạt nói.
Vẻ
mặt cha Để giống như đang nói hôm nay bắt con thỏ làm Cụ ở trong lòng trợn
trắng mắt, thứ này hắn không phải là chưa từng bắt qua, mười lần có thể chạy
mất bảy lần, thuận tay? Khẳng định là rình mò ở hang ổ người ta rất nhiều lần
đi, Cụ âm thầm cười trộm, bất quá cha hắn rõ ràng thích A Kiều, việc này làm
hắn rất vui vẻ, tuy rằng…… Này có thể là do ba bày mưu đặt kế.
Bất
quá kỹ thuật nướng thịt của cha Để đúng là đỉnh cao, gà lôi bị nướng ngoài giòn
trong mềm, da màu caramel lộ ra bóng loáng mê người, tản ra mùi thịt gà lôi
tươi ngon, được hơ qua lửa với lượng muối và gia vị vừa phải, cách chế biến
tinh tế khiến hương vị đặc biệt của muối và gia vị hòa quyện với thịt một cách
tối đa, càng làm nổi bật độ tươi mới của thịt, nhiều nước cùng ngon miệng. Cắn
một miếng thịt mềm đầy miệng, thịt thơm phức, nước sốt cũng theo khóe miệng
chảy ra.
Này
cần nắm chắc khống chế lửa và gia vị một cách tinh chuẩn, làm Tiêu Liêu đã trộm
làm giáo viên trong nhà hàng tán thưởng không thôi, kỹ thuật này nếu ở hiện đại
mà mở cửa hàng, e là mỗi ngày khách đều đến chật ních.
Mặc
dù Cụ cùng Lan Loan đã ăn quen tay nghề của cha Để, nhưng nguyên liệu nấu ăn
khó tìm, hơn nữa nhìn thấy Tiêu Liêu ăn ngon như vậy, bọn họ cũng mơ hồ di
chuyển ngón trỏ, cầm lấy thịt nướng ăn vui vẻ, bốn người không nói gì, lại đều
gắp thức ăn cho nhau, thoạt nhìn rất là ấm áp.
Sau
khi ăn xong Tiêu Liêu giành rửa chén, Lan Loan cùng Để cũng không cự tuyệt, chỉ
là lúc Tiêu Liêu rửa chén xong rồi còn chưa đi.
“Tiểu
Tiêu này, tuy rằng ngươi là Á Chủng, nhưng nơi này của chúng ta có thể cho
người ở lại cũng chỉ có phòng của Đại Phong, phòng khác đều là đồ vật lung tung
rối loạn, chốc lát cũng không thu thập xong được, ngươi có để bụng chuyện tạm
thời qua trước phòng của Đại Phong chen chúc với hắn không?” Lan Loan dựa vào
lồng ngực Để, một bên hưởng thụ Để ôn nhu xoa bụng, một bên nói.
“Ngươi
nếu không muốn thì để Đại Phong qua chỗ chúng ta ngủ dưới đất, hoặc là kêu hắn
ở tạm nhà bằng hữu cũng được, dù sao ngươi cũng là một Á Chủng.”
“Không
cần không cần, không có sao, cháu cùng Cụ chen chúc một chút là được, để hắn
vào phòng ngủ các chú nằm dưới đất hoặc là đi ở nhờ nhà bằng hữu cũng không
tốt, chúng ta đều là nam, a, giống đực, không có việc gì.”
Không
nhìn thấy chú Để rõ ràng đầy mặt không vui khi Cụ ngủ dưới đất sao, ta nào dám
để Cụ đi phá hư thế giới hai người của hai chú, Tiêu Liêu cười gượng suy nghĩ,
hơn nữa bảo chủ nhà như Cụ đi nhà người khác cũng không tốt lắm.
Lan
Loan cười đến thấy răng không thấy mắt, “Được, vậy được, thật sự không được thì
để cho Đại Phong lót rơm ngủ dưới đất, tuy rằng trên mặt đất dễ cảm lạnh, bất
quá hắn là thú nhân, thân mình cường tráng chịu được lăn lộn.”
“Sẽ
không sẽ không, giường của Cụ rất to, đủ cho hai người chúng ta ngủ, sẽ không
để hắn ngủ dưới đất.” Chú Lan này không phải rất thông minh sao, nào có giống
như Cụ hình dung, Tiêu Liêu cảm thấy chính mình có khả năng bị Cụ hố.
“Vậy
được, cơm nước xong liền ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần, chúng ta đi trước. Đi thôi
Đại Thạch Đầu, chúng ta trở về ngủ.” Lan Loan nhẹ nhàng ngáp một cái, nói ra
làm cho ánh mắt Để sáng lên, đem người bế lên liền đi ra ngoài, bước còn rất
nhanh, Tiêu Liêu chỉ nghe được một câu đi ngủ sớm một chút cũng đã nhìn không
thấy người.
“A
——” Tiêu Liêu cũng ngáp một cái, vỗ vỗ bả vai Cụ, “Đi thôi, chúng ta cũng trở
về nghỉ ngơi, tuy rằng ngủ một buổi trưa, nhưng vẫn rất buồn ngủ.”
“Ừ?
Sao lại không đi?” Tiêu Liêu đi vài bước thấy Cụ không nhúc nhích, kỳ quái nói.
“A
Kiều ngươi…… Thật sự không ngại chúng ta ngủ cùng một gian phòng sao?” Cụ muốn
nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra.
“Tôi
biết anh đang lo lắng cái gì, bất quá trong mắt tôi cũng chỉ có nam nhân cùng
nữ nhân, anh cùng tôi đều là nam, ngủ chung thì có sao? Hơn nữa chú Lan có ý gì
tôi cũng nhìn ra được, tuy rằng tôi không biết chính mình thích nam hay là nữ,
thích loại nam nữ ra sao, nhưng hiện tại tôi rất rõ ràng trước mắt không định
tìm một nửa kia cho mình,tôi chỉ nghĩ trước tiên ở thế giới này cắm rễ tốt, mặt
khác tôi tương đối quen với việc tùy duyên, thuận theo tự nhiên, cho nên không
có sao. Cùng lắm thì về sau lâu ngày sinh tình liền ở bên nhau thôi, có cái gì đâu
mà rối rắm?”
Tiêu
Liêu cười tự nhiên, lộ ra tiêu sái làm Cụ hoa mắt, người này rất đặc thù, cậu
không phải người thế giới này, không bị pháp tắc ràng buộc, với thế giới này
cậu chính là một đóa lục bình nhỏ xíu không rễ, nhưng lại lộ ra sức sống bền bỉ
của lục bình, tuy rằng nước chảy bèo trôi, lại như cũ nỗ lực hấp thu ánh mặt
trời, nở rộ ra màu xanh lục thuộc về riêng mình, cho dù không có nơi cắm rễ,
cũng sẽ nỗ lực mọc rễ nảy mầm.
Phần
tiêu sái này Cụ không có, hắn có thể bỏ qua người khác bài xích đối với loại
thoái hóa, lại không tiếp thu được phần ghét bỏ này. Hắn làm được vẫn luôn là
bỏ qua, trốn tránh, ít cùng người khác tiếp xúc nói chuyện, bằng hữu cũng không
nhiều lắm, bởi vì vậy hắn liền không cần phải chịu thêm nhiều thương tổn như
vậy.
Mà
hiện tại, hắn chỉ nghĩ giống Tiêu Liêu tiêu sái đi chủ động tiếp nhận, bởi vì
Tiêu Liêu như vậy thoạt nhìn rất mê người, về sau quá cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cụ
bình thường trở lại, mặt báo xán lạn, “Được, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Tiêu Liêu ngáp dài đi sóng vai với Cụ.