Cụ
chính mắt nhìn thấy từng món ăn ra đời, mỗi khi Tiêu Liêu dọn món ăn đã nấu
xong lên, hắn đều yên lặng mà nuốt nuốt nước miếng, thật sự là quá thơm!
Thật
ra lúc trên đường về, Tiêu Liêu đã từng nhiều lần nói với hắn rằng cậu biết làm
rất nhiều món ngon, chỉ là điều kiện quá đơn sơ, không thể làm ra đồ ngon cho
mình ăn, nhưng khi đó hắn căn bản không để ý, chỉ nghĩ là cậu muốn bày tỏ là sẽ
báo đáp vì được cho ở nhờ.
Kết
quả là hắn không ngờ rằng, Á Chủng nhà hắn thật sự biết nấu cơm, làm đồ ăn vừa
ngửi liền khẳng định ăn sẽ rất ngon!
Vì
thế hắn, cha và ba cùng nhau chăm chú nhìn không rời mắt vào đồ ăn, ba người
cũng chưa nhúc nhích, chỉ là liên tiếp nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn này —— thật
sự là một bàn, sức ăn của thú nhân chúng ta đều hiểu rõ, bằng không Tiêu Liêu
cũng không nỡ dùng nhiều thịt như vậy, hai cái đầu “Gà” kia lại đều không nhỏ!
Nuốt nước miếng.
Tiêu
Liêu nháy mắt bị tư thế giống nhau của người nhà này dọa, đi đầu đánh vỡ tình
huống kì lạ, ngắt một mảnh lá sen dư lại, lưu loát xé một cái chân gà bỏ vào
trong chén Lan Loan.
“Ba,
cơm làm hơi lâu, hẳn là ngài đói bụng rồi, trước tiên nếm thử cái đùi gà này
xem thế nào.”
Tình
huống quỷ dị của ba người đã bị Tiêu Liêu dùng một cái chân gà đánh vỡ, Lan
Loan lấy lại tinh thần, nói với Tiêu Liêu một câu: “Bé ngoan, vậy chú không khách
khí.” Liền bắt đầu ăn.
Tương
tự, Tiêu Liêu cũng đặt một cái chân vào chén cha Để: “Chú Để, ngài nếm thử xem
cái này ăn ngon không.”
Sau
khi Để dùng ánh mắt kì dị như cha nhìn con dâu cũng nói câu cảm ơn, Tiêu Liêu
ngưng cười xé một chân trên con “Gà” khác, cậu cùng Cụ một người một cái.
Sau
khi đem “Đùi gà” đặt vào chén Cụ, cậu thấp giọng nói: “Nếu anh thích cái này,
mỗi ngày tôi đều làm cho anh ăn, tôi sẽ nghiên cứu ra đủ loại cách làm, bảo đảm
làm anh vừa lòng, muốn ăn cái gì tôi đều làm cho anh.”
Muốn
ăn cái gì đều làm…… Suy nghĩ Cụ dần dần đi xa, thẳng đến khi biểu tình trở nên
hoảng hốt, “Đùi gà” ngon lành trong tay đột nhiên nếm không ra hương vị, thậm
chí hàm răng sắc bén của mình nhai nát xương gà còn không hay biết, vô thức
nuốt vào bụng.
“Đại
Phong à, món gà này tuy rằng ăn rất ngon, nhưng mà nhi tử của ta, cũng không
thể ỷ răng mình tốt, đến xương cốt cũng không bỏ sót chứ.” Lan Loan ba ba đối
biểu hiện của nhi tử tỏ vẻ mình còn hơi không nỡ nhìn thẳng, vì thế tốt bụng mở
miệng nhắc nhở.
Cụ:
“……”
Biểu
tình Cụ trong nháy mắt trở nên ngây ngốc.
Nhìn
biểu tình ngốc manh kia của Cụ, bởi vì nấu cơm bận rộn, Tiêu Liêu đã nửa ngày
không được sờ báo cảm thấy chính mình có chút không kìm được.
Khẽ
mò đến sờ sờ tay trái Cụ, nắn cho móng vuốt sắc bén thò ra chơi hai lần rồi
buông tay, lại nặn ra chơi rồi buông ra, chơi vô cùng vui vẻ, Tiêu Liêu giờ
phút này thấy vô cùng may mắn khi mình ngồi ở bên trái Cụ cùng với cậu biết
dùng tay trái ăn cơm, bằng không động tác này cũng không thể che dấu được.
Cụ
bị cậu bóp bóp móng vuốt tỉnh lại, yên lặng bắt đầu ăn cơm, mà Tiêu Liêu một
bên dùng tay trái ổn định vững vàng ăn cơm, một bên ở phía dưới bàn trước mặt
phụ thân người ta đùa giỡn nhi tử họ, quên mình vui vẻ thỏa mãn nặn móng vuốt.
Cụ
cũng không rút tay về, một bộ móng lớn mạnh mẽ hữu lực tùy ý Tiêu Liêu lăn qua
lộn lại đùa bỡn. Mặt tỉnh rụi nhìn Tiêu Liêu ân cần gắp đồ ăn cho ba ba cùng
cha mình. Lâu lâu ghen tị còn có thể nhúc nhích móng vuốt tỏ vẻ bất mãn, để A
Kiều đút mình một chút, Cụ dám cam đoan, nếu ba ba cùng cha không ở đây, A Kiều
nhà hắn chắc chắn sẽ đút đồ ăn tận miệng hắn, mà không phải chỉ là bỏ vào chén
như bây giờ!
Động
tác nhỏ giữa hai “Tiểu tình lữ” làm sao có thể giấu diếm được hai trưởng bối đã
sớm có kinh nghiệm? Chẳng qua Lan Loan là vui mừng khi nhìn thấy nhi tử thật
vất vả mới tìm được bạn lữ mình yêu thích, mà Để lại là có chút khinh bỉ, mấy
cái này đều là đồ bỏ năm đó hắn và tức phụ mình đã chơi mấy năm trước!
Sau
đó vào lúc Lan Loan đang vui vui mừng mừng, đột nhiên cảm thấy có vật gì bò lên
eo mình, không chỉ đang lộn xộn mà dường như còn đang tính toán chui vào quần
áo mình.
Dùng
khóe mắt thoáng nhìn qua, liền thấy được một cái đuôi báo dài lông xù xù vừa
nhìn đã biết là của người nào đó, Lan Loan cười như không cười nhếch môi liếc
Để một cái, chỉ thấy hắn đang vô cùng nghiêm trang ăn cơm, dường như không biết
cái đuôi kia là của ai, ừm, trông đặc biệt đứng đắn nghiêm túc.
Rất
giỏi, ở trước mặt con cái, già mà không nên nết, còn làm bộ đứng đắn. Lan Loan
vô cùng thân thiện cười một cái với Để.
Cho
nên chờ khi phát hiện hình như như có gì không đúng, đã muộn.
Chỉ
thấy Lan Loan rất tự nhiên đặt bàn tay không dùng để ăn còn lại trên eo mình,
hơi nâng hông lên rồi lại ngồi xuống, cái đuôi đang "Phạm thượng làm
loạn" đã vững vàng bị "đè" dưới mông hắn.
Dám
đấu với ta? Lan Loan đắc ý liếc mắt nhìn động tác tứ chi Để đột nhiên hơi cứng
đờ, có chút đáng tiếc hai hài tử đang “Ve vãn đánh yêu” không thưởng thức màn “
Biểu diễn xuất sắc” của cha họ.
Cảm
giác được cái đuôi còn chưa từ bỏ ý định, đang lắc lư lộn xộn, Lan Loan chỉ
bình tĩnh hơi nghiêng qua một hướng, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên cái
đuôi kia, lại vặn vẹo cái eo nhỏ mà lão công thích nhất của mình, sau khi cái
đuôi kia trong nháy mắt biến thành chổi lông gà liền hoàn toàn thành thật, héo
hon xuống gục ở dưới mông Lan Loan.
Tiêu
Liêu đột nhiên cảm thấy biểu tình cha Để hình như có chút không thích hợp,
nhưng mà chờ cậu cẩn thận quan sát lại, lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn không có
biến hóa gì, giống hệt như lúc trước, liền cảm thấy có thể mình đã suy nghĩ
nhiều.
Đợi
“cặp đôi nhí” ăn từng ngụm từng ngụm xong, mới thò một cái tay khác từ nãy đến
giờ không ra “Gặp người” ra.
Sau
khi ăn xong, Lan Loan ôm bụng dựa vào trong lồng ngực cha Để, cảm thán nói
“Tiểu Kiều nướng thịt còn ngon hơn Đại thạch đầu, ta ăn đến no căng, Đại Phong
vậy mà có thể tìm được Á Chủng có tài nấu nướng như vậy, thật không biết đụng
phải vận may lớn gì.”
Cụ
chọn lọc lại lời nói của baba mình, giải thích với Tiêu Liêu đang cảm thấy kì
lạ, “Cha được bộ lạc công nhận là người làm thịt nướng ngon nhất.”
Nghe
được lời này Tiêu Liêu hiểu rõ gật đầu, sau đó lại ngượng ngùng nói với Lan
Loan: “Là chú Lan đã ăn quen đồ ăn chú Để nấu rồi nên mới cảm thấy cháu làm
ngon……”
“Tiểu
Tiêu này, con đừng khiêm tốn nữa, chú nói đều là sự thật, tuy rằng cha Để của
ngươi nướng thịt đúng là ngon, nhưng hắn cũng chỉ biết làm thịt nướng thôi! Nào
được như Tiểu Tiêu nấu ăn vừa ngon còn đa dạng như vậy.”
Để
vốn dĩ nghe Tiêu Liêu khen đang có chút đắc ý, sau đó lại bị thân ái nhà mình
đả kích, có chút bất mãn liếc nhìn bạn lữ đang dựa vào lồng ngực mình tiêu
thực.
Nhận
ra lão công nhà mình không hài lòng, Lan Loan cười cười, giơ tay vỗ nhẹ vài cái
lên bàn tay to đang đặt trên eo mình, sau đó thành công thu được biểu tình sáng
lạn trên khuôn mặt tuấn tú.
Đó
là ám chỉ giữa bọn họ, rất rõ ràng báo một tin tức cho Để: Đêm nay tùy ngươi.
Vì thế cha Để vui vẻ, mà có thể đoán trước là người nào đó có thể gặp họa rồi.
“Giường
đã bày xong cho các ngươi, chăn cũng đều phơi qua, các ngươi đi đường xa như
vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi, mấy thứ này trước tiên bỏ vào nước ngâm, buổi tối
lại rửa cũng không muộn.”
Lan
Loan ăn no lười biếng tùy ý Để bế hắn lên, đi ra khỏi phòng ngủ trưa. Để không
gian tự do lại cho hai “Tiểu tình lữ mới” này.
Đi
tới cửa, Để đột nhiên nói, “Buổi tối cha làm thịt nướng cho các con ăn, các con
nghỉ ngơi tốt đi, buổi tối ba ba sẽ đi kêu các con ăn cơm.”
Kết
quả là, phòng bếp to như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Liêu cùng Cụ
nhìn nhau cười, bắt đầu thu dọn bàn rửa chén chà nồi.
Xét
thấy bữa cơm trưa này là Tiêu Liêu làm, Cụ không nói hai lời, yên lặng tranh
việc rửa chén, Tiêu Liêu cũng cũng không thèm để ý, Cụ rửa chén chà nồi, cậu
liền dọn dẹp bàn cùng chén đũa được bày ra.
Sau
đó Tiêu Liêu phát hiện, đây thật là một thế giới thần kỳ, vốn dĩ cho rằng trên
cửa sổ phòng bếp để một cái chậu cây to tròn nhiều nước là chậu cây cảnh, không
ngờ nó vậy mà là “Chất tẩy rửa” thiên nhiên?
Bạn
đầu Cụ đi đến cửa sổ bẻ một mảnh lá cây xoa nát rồi bỏ vào trong nồi, cậu còn
cảm thấy khó hiểu như lọt vào sương mù, nhưng nhìn Cụ từ trong nồi lấy ra cái
chén đã ngâm bên trong vậy mà không còn dầu mỡ, trong nháy mắt liền hiểu ra,
thì ra đó là nuôi “chất tẩy rửa thuần thiên nhiên”!
Vì
thế biểu tình Tiêu Liêu khá kỳ dị.
Sau
khi rửa sạch sẽ, Tiêu Liêu cũng cảm thấy mình hơi mệt mỏi, sau đó cậu bị mơ mơ
màng màng đưa tới một gian phòng có chút nhỏ hẹp, trong phòng hơi nước mờ mịt,
bên trong có hai cái thùng gỗ cực kì to, trong đó một cái đựng đầy nước ấm.
“Này,
đây là……” Tiêu Liêu thấy vậy nháy mắt tỉnh táo lại.
“Đây
là cha đổi với hàng xóm, đại khái là lúc ba ba nấu thúy mễ lại nấu nước tắm.”
Cụ
rất hiểu các phụ thân mình, bởi vì ba ba hắn vào lúc hắn còn rất nhỏ liền có
một thói quen, mỗi khi cha đi xa nhà trở về, hắn đều sẽ nấu nước tắm cho cha,
mà sau khi hắn lớn lên, mỗi lần xa nhà trở về, ba cũng sẽ nấu nước tắm cho hắn.
Bởi vì ở ba cảm thấy, người đi làm xa về nhà tắm nước nóng, có thể để bọn họ
cảm nhận được thoải mái an tâm khi ở nhà là một loại chúc phúc cùng cầu nguyện.
Tiêu
Liêu đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, hốc mắt có chút đỏ lên muốn
khóc. Đây là điều cậu luôn tha thiết mơ ước—— chính là cảm giác, nhà.
Tiêu
Liêu trước tiên cởi quần áo bị mình một đường bôn ba dày vò sớm không thành bộ
dáng gì ra, duỗi tay thử nước, độ ấm không cao cũng không thấp, ngược lại rất
ấm áp thoải mái.
Hai
đại nam nhân cùng nhau tắm rửa, còn từng người rửa cho chính mình, Tiêu Liêu tỏ
vẻ này không phải rất bình thường sao, huống chi Cụ vẫn là hình dáng động vật,
như vậy Tiêu Liêu liền càng không có tự giác, ở trong mắt cậu là mình không có
gì khác với những chủ nhân mang sủng vật đi tắm.
Cái
thùng gỗ này cao đến eo, đúng, là đến eo Cụ, mà Cụ, dáng người cao hai mét, còn
Tiêu Liêu sao, ha hả, 1 mét 8 cũng không đến, cậu tỏ vẻ bước vào một cái thau
tắm như vậy hơi không tiện lắm.
Vì
thế Tiêu Liêu thật ngoan ngoãn để Cụ ôm vào thùng tắm, làn nước ấm áp bao bọc
lấy thân thể mỏi mệt, Tiêu Liêu dựa vào thùng thoải mái thở dài một tiếng.
Nhìn
Cụ cũng ngâm vào nước ấm, liền thả lỏng cùng Cụ câu được câu không nói chuyện
phiếm, dần dần bắt đầu mệt mỏi.
“……
Việc này, phòng trong nhà không kịp dọn dẹp, dù sao phòng tôi cũng lớn, ba liền
nghĩ trước hết để cậu cùng tôi ngủ cùng một phòng, cậu cảm thấy thế nào?”
“Được,
không có việc gì, có chỗ ở là được…… Khò khò.” Mí mắt Tiêu Liêu bắt đầu đánh
nhau, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp nhỏ giọng thở khò
khè, người cũng bắt đầu chúi xuống, nếu không phải Cụ phản ứng nhanh vớt người
lên, Tiêu Liêu e là đã bị nước vào làm sặc tỉnh.
Cụ
nhìn người đang ngủ say sưa, bất đắc dĩ lắc đầu, cẩn thận đem người chỉnh đốn
sạch sẽ rồi ôm lên giường ngủ.