Ngay cả khi Tiêu Liêu cắn môi Cụ chảy máu nhưng điều này có thể ngăn cản một con lợn đang thèm muốn cải từ lâu và muốn đào sao? Rõ ràng là không thể.
Buổi tối lúc ngủ, Cụ ôm Tiêu Liêu như điều hiển nhiên. Xem ra là bị bó tay bó chân thời gian dài, bỗng nhiên có được tự do nên phải ôm bù cho cả khoản thời gian thiếu thốn trước đó. Cuối cùng Tiêu Liêu trốn hắn đến mệt mỏi thì dứt khoát không trốn nữa, đi ngủ đi ngủ!
Tiêu Liêu thiếp đi rất nhanh nhưng Cụ thì không được như vậy, hắn vốn đang hưng phấn nên ngủ không được. Dù Tiêu Liêu đã thiếp đi cũng không làm cho hắn bớt phóng túng mà ngược lại càng không kiêng nể gì. Không hôn thì sờ, không sờ thì ôm. Dù sao cũng giống hệt đứa trẻ vừa có được món đồ mình hằng mong muốn, dáng vẻ yêu thích không buông tay khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Đến cuối cùng hắn "chăm sóc" Tiêu Liêu gần tỉnh ngủ, cậu mơ màng đối đãi với hắn như con nít, còn ôm eo hắn, vỗ lưng dỗ hắn ngủ.
"Ồ, bảo bối ngoan, ngủ đi ngủ đi, ngủ..."
Vỗ chưa được hai cái Tiêu Liêu lại ngủ thiếp đi để lại Cụ đang cứng đờ người, không dám động đậy. Trong lòng hắn còn cảm thán: "Thì ra khi A Kiều chăm trẻ lại để ý như vậy, ngủ rồi mà còn tưởng là đứa nhỏ đang nháo, còn kiên nhẫn dỗ dành. Nếu chúng ta cũng có con…Quên đi, lan man rồi! Bây giờ mình còn chưa cảm nhận được thế giới hai người tươi đẹp cha nói mà nghĩ con cái gì chứ?"
Ừm… Thật ra cũng không phải không thể nghĩ. Cứ lên kế hoạch trước đi, chỉ cần ở bên nhau thì sớm muộn gì cũng muốn nuôi một đứa nhỏ. Nếu như nuôi một đứa nhỏ vậy thì nuôi thế nào đây? Một đứa trông đáng yêu nhưng yếu đuối hay một đứa xấu xí nhưng mạnh mẽ? Dù sao thì một thú nhân vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu như mình thật sự không nhiều lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT