"Ngài..."
Lời này của Thành Man xem như chọc trúng chỗ đau của họ. Nói thật, nào có ai như họ. Khó khăn lắm mới nhìn trúng một thú nhân, kết quả lại bị từ chối. Hơn nữa thú nhân kia còn quay đầu đi theo đuổi Á Chủng tên Tiêu Liêu, kết quả lại bị cậu từ chối!
Lôi Thước là một thú nhân tốt như vậy mà tên nhóc như cậu không biết thức thời, từ chối anh ta. Nói thử xem họ có thể tức giận không?
Hơn nữa dựa vào đâu cậu đi đâu cũng sẽ được người ta khen. Họ cũng thử lấy lòng đám nhóc thì luôn thất bại, còn bị nói bình thường làm quá nhiều việc giả tạo? Họ không phục! Cùng lắm cậu chỉ là một Á Chủng ngoại lai thôi mà, dựa vào đâu cậu có thể đạt được nhiều thứ như vậy?
"Này tộc trưởng Thành, lúc trước tôi vẫn luôn tôn kính ngài, bây giờ tôi mới nhận ra mình sai rồi. Là Lệ Lệ tôi có mắt như mù, thế mà lại cảm thấy ngài là người công bằng nhất trong khi ngài thiên vị rõ rành rành ra đấy. Ngài thật sự cho rằng tôi nhìn không ra sao?" Giống cái tên Lệ Lệ kia cũng chính là giống cái muốn đi ban nãy. Giờ phút này cô ta khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tức giận vì mình nhìn nhầm người.
"Đúng vậy! Tôi nhớ hình như Á Chủng đê tiện tên Tiêu Liêu kia khá thân thiết với tộc trưởng." Á Chủng có đôi mắt đẹp kêu lên một cách kinh ngạc.
"Cậu còn nhớ sao?" Á Chủng lên tiếng tên Tiểu Tiêu: "Cụ là cháu trai của tộc trưởng, mà Á Chủng kia lại là người mà Cụ thích, còn ở trong nhà người ta rất lâu. Phì, tôi đã nghe tộc trưởng rất coi trọng Á Chủng này từ lâu. Vì rất nhiều thứ do cậu ta nói ra đều hữu ích cho bộ lạc. Tôi còn nghe nói ngay cả tộc y của chúng ta còn muốn nhận Á Chủng này làm học trò để truyền thụ y thuật. Ha ha, tôi không dám để người như vậy chữa bệnh đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT