Toàn bộ quá trình thi đấu, Nhan Chiêu
Nhược là người có biểu hiện nổi bật nhất là chuyện không cần bàn cãi. Cho nên
sau khi chụp ảnh xong, mấy phóng viên đồng loạt xông lên, tranh nhau lấy được
phóng sự phỏng vấn đầu tiên của Nhan Chiêu Nhược.
Nhan Chiêu Nhược vừa mới thi đấu xong,
tuy rằng thắng nhưng cũng hao tốn rất nhiều sức lực nên đã có chút mệt mỏi.
Gian nan lắm mới ứng phó xong các phóng viên. Đang định rời đi thì bị nhân viên
gọi lại.
"Hôm nay có một lãnh đạo bộ thương
mại cũng đến hội trường thi đấu, muốn nói chuyện với cô một chút."
Nhan Chiêu Nhược gật đầu đi theo, lãnh
đạo phòng thương mại tìm cô nói chuyện gì?
Sau khi đi vào phòng họp hậu trường, cô
nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc quần áo đen, khuôn mặt chính trực. Đối
phương thấy cô bước vào cũng không khách khí lập tức đứng dậy chỉ cười ha hả
vươn tay về phía cô.
"Tôi xem qua cuộc thi vừa rồi của
cô thấy trình độ tiếng Anh của cô rất tốt, khả năng phản ứng cũng rất tốt. Hoàn
toàn không thua kém một số đồng chí đã làm ngoại ngữ nhiều năm, không biết gia
đình làm gì?"
Nhan Chiêu Nhược biết đây không phải là
lúc có thể lảng tránh và nói dối, vì thế thành thật trả lời: "Cảm ơn lãnh
đạo khen ngợi! Trước kia cha mẹ tôi làm công tác nghiên cứu. Sau đó về nông
thôn, bây giờ đều không còn trên đời nữa."
Lãnh đạo chần chừ một chút, ông hiểu
được ý tứ trong lời nói của cô. Điều này có nghĩa là cha mẹ cô đều là xú lão
cửu¹, cho nên thân phận của cô cũng không tốt, cô không muốn giấu diếm. Không
cần biết mục đích ông gọi cô đến là gì nhưng nếu để ý đến những thứ đó thì tốt
hơn là đừng nói, tránh được cảnh tượng khó coi.
Xú lão cửu¹: là một thuật ngữ xúc phạm
giới trí thức trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc.
Nhưng sau khi lãnh đạo nghe xong, ngược
lại ánh mắt nhìn cô càng thêm vài phần tán thưởng: "Là như vậy, tôi thấy
trình độ tiếng Anh của cô rất cao, phản ứng nhanh lại trẻ trung. Cho nên muốn
mời cô đến làm phiên dịch viên tiếng Anh ở bộ phận thương mại của chúng tôi.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn đi học, cho nên tạm thời cuối tuần hẳn đến, tiền lương
tính theo thời gian mỗi lần dịch. Cô thấy thế nào?"
Nhan Chiêu Nhược vừa mới ngồi xuống,
nghe những lời này thiếu chút nữa đã đứng phắt dậy.
Bộ thương mại đảm nhận một loạt các
nhiệm vụ kinh tế của đất nước như nội thương và ngoại thương. Bây giờ đối mặt
với cải cách kinh tế, đương nhiên rất cần nhân tài. Vì vậy Tần Sùng Vũ mới được
giảng viên của anh điều đến Bắc Kinh. Tất nhiên trong bộ phận này đều là người
mạnh mẽ và có năng lực xuất chúng. Mà cô vừa mới là sinh viên năm nhất lại có
được cơ hội tốt như vậy. Tuy rằng tạm thời chỉ là công việc bán thời gian nhưng
đây là cơ hội mà cô chưa từng dám nghĩ đến.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Chiêu nở ra
nụ cười hưng phấn, gật đầu mạnh mẽ nói: "Không cần tiền lương cũng được,
đối với tôi có thể có được cơ hội rèn luyện như vậy đã rất quý rồ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.