Tần Sùng Vũ nghe được giọng nói hờn dỗi
kia liền ngước mặt lên nhìn, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hiện tại anh bận rộn đến mức chỉ tiếc
không thể lấy hết thời gian nghỉ ngơi ra làm việc. Khó khăn lắm mới có thể dành
chút thời gian rảnh rỗi đến thăm Nhan Chiêu Nhược. Kết quả Hồng Xuân lại nói
dối trước mặt cô biến anh trở thành kẻ kẹp súng mang gậy đến đáng hận khiến mâu
thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn. Anh có thể kiềm chế không nói lời thô
tục với cô ta đã là nhẫn nại lắm rồi.
Ánh mắt lạnh như băng của anh liếc Hồng
Xuân một cái, không hề che giấu sự ghét bỏ của mình dành cho đối phương, hy
vọng cô ta có thể biến đi nhanh một chút, đừng ở đó làm phiền anh.
Nhưng Hồng Xuân lại không hề có ý định
rời đi. Đương nhiên cô ta có thể cảm nhận được Tần Sùng Vũ chán ghét mình nhưng
cô ta lại không cam lòng.
Không cam lòng ở trước mặt Nhan Chiêu
Nhược mà cứ như vậy bỏ đi. Chẳng phải như vậy là muốn cô ta thừa nhận bản thân
là một kẻ thất bại như gà chết đuối sao?
Cô ta đã từ bỏ ý định có được Tần Sùng
Vũ, nhận ra bản thân dù có thế nào thì cũng không lọt vào tầm mắt của anh.
Mà đối với Nhan Chiêu Nhược, sau lần
cầu xin hèn mọn còn bị tát vào mặt hôm trước khiến cô ta không muốn nhịn nhục
nữa. Cô ta chật vật đến mức chết không được, sống không xong vậy thì sao có thể
để cho Nhan Chiêu Nhược sống cuộc sống tự do, tự tại đây?
Điều này không công bằng, rõ ràng Nhan
Chiêu Nhược chính là một trong những người chủ mưu hại gia đình và cuộc sống ở
trường học của cô ta trở nên thảm hại hơn bao giờ hết.
Tần Sùng Vũ là hung thủ làm tổn thương
cha mẹ cô ta nhiều nhất. Nhưng cô ta ngưỡng mộ anh, không thể hận anh. Bởi vì
hận cũng vô dụng, cho dù cô ta có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng rất khó
để lật đổ Tần Sùng Vũ.
Cho nên càng ghê tởm Nhan Chiêu Nhược
khiến cô ta lo lắng, đêm cũng không thể ngon giấc!
Cô ta hít sâu một hơi, nâng cằm đi qua.
Vốn định trước mặt Nhan Chiêu Nhược nhắc đến chuyện Võ Chí Huy âm thầm giới
thiệu cho cô ta và Tần Sùng Vũ xem mắt. Tuy rằng Tần Sùng Vũ không biết nhưng
cũng không cản trở được cô ta muốn xuyên tạc sự thật. Ví dụ như trong bữa tiệc
khi Tần Sùng Vũ nghe thấy cô là đàn em khóa dưới ở Kinh Đại thì ánh mắt có chút
tán thưởng, dịu dàng khiến cô ta rung động linh tinh…
Nhưng đột nhiên phía sau vang lên một
chuỗi tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng kinh ngạc. Cô ta cảm thấy không ổn,
khi quay đầu lại thì thấy hai bạn cùng phòng ký túc xá ngu xuẩn.
Hùng Trân khoác tay Vương Phương đi
đến. Khi nhìn thấy Tần Sùng Vũ đứng cạnh Nhan Chiêu Nhược, hai người không hẹn
mà cùng sáng mắt.
"Ôi, anh trai Chiêu Nhược đến
rồi!" Vương Phương vui mừng chào hỏi.
Ánh mắt Hùng Trân sáng lấp lánh:
"Chắc chắn là đến thăm Chiêu Nhược. Nói cho anh biết, bây giờ cậu ấy là
lớp trưởng khoa chúng em, không ai dám ức hiếp cậu ấy đâu. Anh yên tâm
đi!"
Đối với hai bạn học này, thái độ của
Tần Sùng Vũ lại hòa nhã hơn nhiều. Trên mặt mang theo vài ý cười, dịu dàng nói:
"Cám ơn! Hai em đã ăn cơm trưa xong rồi sao? Nếu chưa thì tôi mời các em
ra ngoài ăn."
Hùng Trân lắc lắc túi vải trong tay,
bên trong là cơm của các cô ấy: "Ăn rồi. Hai người còn chưa ăn sao? Vậy
mau đi đi, nếu không đồ ăn nguội rồi mất ngon."
Tần Sùng Vũ gật gật đầu, từ trong túi
quần lấy ra mấy tấm vé xem phim: "Nghe nói gần đây có một bộ phim nước
ngoài rất nổi tiếng. Nếu các em không có việc gì thì đến rạp xem đi. Mấy tấm vé
này được đồng nghiệp tặng, không cần tiền."
Nhan Chiêu Nhược lạnh lùng nhìn vé
trong tay anh. Câu cuối cùng của anh nói không cần tiền ý là muốn các cô thoải
mái, yên tâm nhận đi?
Loại thủ đoạn lấy lòng thay đổi quan hệ
của anh thật sự không hợp, càng làm cho cô mất kiên nhẫn hơn.
"Bộ phim này chúng tôi đã xem rồi.
Anh cho người khác đi." Cô nói.
Vốn dĩ Hùng Trân và Vương Phương đều
rất để ý. Thời buổi này một vé xem phim mất ít nhất một hào, tuy không đắt
nhưng các cô ấy đều là người đã quen với cuộc sống khổ sở. Bây giờ có tiền trợ
cấp của trường nhưng vẫn chưa có thói quen tiêu xài tiền để đi xem phim chiếu
rạp. Tần Sùng Vũ nói vé này không cần tiền khiến các cô ấy rất mong chờ, muốn
trải nghiệm cảm giác ngồi trong rạp chiếu phim. Nhưng Nhan Chiêu Nhược thà nói
dối cũng không nhận, vậy nên các cô ấy cũng không thể làm hỏng chuyện. Vì thế
lập tức mỉm cười phất phất tay, bày ra bộ dạng không hề để ý đến.
Động tác Tần Sùng Vũ dừng lại, ánh mắt
thâm trầm nhìn Nhan Chiêu Ngược. Quay sang nhét vé vào túi cô.
"Vậy thì cho các bạn học khác,
luôn luôn có người chưa từng xem qua. Em là lớp trưởng, phải thông cảm cho các
bạn cùng lớp."
Nhan Chiêu Nhược tức giận. Sao lại
cưỡng chế nhét đồ vào cho cô. Còn mượn cơ hội này dạy dỗ cô một trận, anh nghiện
làm anh trai rồi sao?
Cô lúng túng nói: "Được rồi, biết
rồi. Không phải anh còn có việc sao, mau đi thôi, tôi tiễn anh!"
Nói xong quay đầu rời đi, làm cho anh
không thể không nhanh chóng đi theo.
-
Tần Sùng Vũ chào hỏi rời đi, Hùng Trân
và Vương Phương liền định trở về ký túc xá. Lúc xoay người mới phát hiện Hồng
Xuân vẫn còn đứng ở phía sau, ánh mắt bình tĩnh đuổi theo bóng lưng Tần Sùng Vũ
mãi không buông.
Ở trường, Hồng Xuân làm ác ma luôn tìm
cách nhắm vào Nhan Chiêu Nhược, các cô ấy đều biết. Thấy ánh mắt Hồng Xuân
không thành thật, trong lòng liền ăn ý lộ ra vài phần trêu tức.
Hùng Trân ho khan hai tiếng, coi như
không biết Hồng Xuân đứng ở bên cạnh, cố ý lớn tiếng nói: "Ôi, anh trai
Chiêu Nhược không biết thế nào mà lại chăm sóc Chiêu Nhược chu đáo đến vậy. Hôm
nay lại còn đến thăm cậu ấy nữa."
Vương Phương nghẹn ngào cười phụ họa
nói: "Nhìn qua có vẻ giống như lãnh đạo, dù sao chắc chắn không phải là
người bình thường, lại quan tâm Chiêu Nhược như vậy. Nếu anh ấy biết ở trường
Chiêu Nhược bị ai đó gây phiền phức, chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ."
Hùng Trân: "Đúng vậy. Ngày chúng
ta khai giảng, anh trai cậu ấy đưa hành lý đến ký túc xá, thậm chí còn tự mình
trải giường cho Chiêu Nhược. Đúng rồi, còn lấy đầy nước ấm cho cậu ấy, sợ Chiêu
Nhược mệt mỏi. Chậc, chậc, chậc! Đây chính là đem Chiêu Nhược đặt ở trên đầu,
đau ở ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.