Đi bên ngoài đường lâu, chân lạnh lẽo, Nhan Chiêu Nhược run rẩy rửa mặt xong lập tức chui vào trong chăn.
Tần Sùng Vũ khóa trái cửa phòng ngủ đi vào, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn, khí chất cả người có vẻ dịu dàng hơn ban ngày một ít.
Anh vén chăn lên giường từ bên kia, cởi đồng hồ đeo tay xuống điều chỉnh thời gian, không tắt đèn, nằm xuống xoay người về phía cô, cánh tay dài đưa vào trong chăn chậm rãi muốn cởi nút áo ngủ của cô. Nhan Chiêu Nhược hoảng sợ, vội vàng đưa tay chắn trước ngực.
Tối hôm qua không phải mới làm à, nay lại làm nữa sao.
Rốt cuộc là vừa mới sống lại, hiện tại cô nhìn khuôn mặt quá trẻ tuổi của Tần Sùng Vũ còn có chút không quen, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh bên đầu, hô hấp của cô cũng loạn vài phần.
Nhưng nếu đã quyết định ly hôn, cô phải cố gắng không để mình mang thai.
Nhan Chiêu Nhược nghiêng mặt sang một bên, tránh cọ đến khuôn mặt của anh, nhỏ giọng nói: "Ngày mai em phải ra ngoài một chuyến, chúng ta ngủ sớm đi.”
Tần Sùng Vũ chống tay trên đỉnh đầu cô, tầm mắt đảo qua hàng mi dài hơi run rẩy của cô, lại theo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trơn bóng, rơi vào vành tai đỏ bừng của cô, đầu nhịn không được cúi xuống dùng chóp mũi cọ cọ hai má cô.
"Em đi đâu vậy?" Anh yên lặng hỏi.
"Mực của em hết rồi, phải ra ngoài mua."
Tần Sùng Vũ dừng động tác lại, nhưng không rời đi: "Một mình em ư?”
“Vâng." Nhan Chiêu Nhược bị đám râu mới nhú trên cằm anh cọ ngứa ngáy, muốn gãi, ngón tay giật giật nhưng nhịn xuống.
"Bên ngoài còn đang loạn, em đi ra ngoài một mình như thế thì quá nguy hiểm." Tần Sùng Vũ trầm mặc một chút: "Ngày mai để Bàng Thúy đi cùng em, lỡ có chuyện gì cũng có người trở về báo tin.”
Anh vừa dứt lời, liền thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, đối với chút tâm tư của phụ nữ như cô, anh không khỏi có chút buồn cười, lại không dám thật sự cười ra chọc cô không vui.
"Vậy ngày mai anh giúp em hỏi một chút, xem có chị dâu nào cũng đi ra ngoài mua đồ hay không, để em đi cùng."
Anh nói chuyện làm việc luôn dứt khoát, nếu Nhan Chiêu Nhược không muốn vì mấy chuyện nhỏ này gây sự với anh nên gật đầu đồng ý. Kết quả vừa khẽ động, anh liền bá đạo cúi đầu chặn môi cô lại.
Cái giường này hơi nhúc nhích một chút liền vang lên tiếng ốc vặn, Nhan Chiêu Nhược bị giữ cổ tay, môi bị chiếm lấy, mái tóc mềm mại tán loạn trên gối.
Trong lúc hỗn loạn, cô không nhịn được nghĩ thầm, Tần Sùng Vũ từ thanh niên đến trung niên, ở việc này vẫn luôn nhiệt tình như thế, hoàn toàn không thay đổi...
-
Buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, Nhan Chiêu Nhược cầm gương không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, khuôn mặt mềm mại đến mức có thể bóp ra nước, khóe mắt không có một nếp nhăn, trong con ngươi cũng còn có ánh sáng, mà không phải đầy tê dại cùng mệt mỏi. Cho dù tâm tình có đè nén, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi này, trong nháy mắt tâm tình cũng sung sướng hẳn lên.
Những đến khi nhìn thấy trên cổ trắng mịn xuất hiện một vệt đỏ, rốt cuộc da mặt cô mỏng, tay run lên, vội vàng chột dạ kéo cổ áo che lại.
Vừa vặn một người nào đó đi ngang qua sau lưng, bị người ta dùng ánh mắt ẩn giấu bất mãn liếc mắt một cái, đối phương vẻ mặt khó hiểu.
Lúc ăn sáng, Bàng Thúy chỉ luộc một quả trứng gà, xấu hổ nói: "Tuyết rơi quá lạnh, gà cũng không đẻ trứng nữa, chỉ có một quả này.”
Nói xong đặt trứng gà ở trước mặt Tần Sùng Vũ.
Tần Sùng Vũ: "..."
Sau khi ăn sáng xong, quả trứng gà bị lẻ loi trên bàn không ai để ý, Bàng Thúy trào phúng hừ với Nhan Chiêu Nhược, ném vào trong giỏ mang về phòng bếp.
Tần Sùng Vũ quay đầu nói với Nhan Chiêu Nhược: "Em còn muốn lấy gì không, chúng ta trước tiên đến nhà Thẩm đoàn trưởng hỏi một chút, xem chị dâu có đi không.”
Mua đồ phải có đủ phiếu, Nhan Chiêu Nhược lên lầu lấy, vừa mới xoay người, Bàng Thúy liền nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp chui ra.
“Anh, hai người đi đâu đấy?”
Tần Sùng Vũ nói chuyện Nhan Chiêu muốn ra ngoài mua mực, Bàng Thúy vội vàng cởi tạp dề trên người: "Em cũng muốn đi!”
“Em đi làm gì?” Tần Sùng Vũ sắc mặt nhàn nhạt: “Em thiếu cái gì, nói chị dâu em mua về là được.”
“Cô ta tiêu rất nhiều, em phải đi để ý cô ta một chút, nếu không tiêu hết tiền thì làm sao bây giờ?" Bàng Thúy hợp tình hợp lý nói.
Giữa hai mày Tần Sùng Vũ giật giật: "Cô ấy kiếm được tiền muốn tiêu như thế nào, không cần em quan tâm nhiều như vậy.”
“Mặc kệ, em cũng muốn đi!” Bàng Thúy vặn vai dậm chân, dùng dằng lăn lộn.
Tần Sùng Vũ mơ hồ muốn nổi giận, nhưng há miệng còn chưa kịp lên tiếng, Nhan Chiêu Nhược lại đứng ở cầu thang nói chuyện.
"Để cho cô ta đi theo đi." Nói xong cô đi lên. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Tần Sùng Vũ hít sâu một hơi, quay đầu đi vào trong viện, Bàng Thúy thấy thế đuổi theo.
Cô ta hạ giọng nói: "Anh, tiền anh kiếm được đều giao cho cô ta quản lý, trong tay cô ta cầm nhiều tiền như vậy, hai người lại không có con, lỡ như cô ta bỏ chạy thì làm sao bây giờ? Em đi để ý cô ta giúp anh!”
Tần Sùng Vũ làm lơ lời cô ta nói, cố gắng đè lửa xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh đang định giới thiệu cho em một đối tượng, qua hai ngày đối phương sẽ đến nhà xem mắt, nếu em muốn đi ra ngoài, liền mua quần áo cho mình đi, ăn mặc cho đàng hoàng.”
Khuôn mặt Bàng Thúy lập tức xụ xuống: "Không phải mới gặp qua, sao lại để em đi xem mắt nữa!”
“Cái người lần trước không phải em không để ý hay sao? Lần này là chiến hữu của anh, đang là đại đội trưởng, hẳn là lập tức có thể thăng lên một cấp, chờ sau khi kết hôn cấp trên sẽ phân cho hai người một căn nhà trên đảo này, chúng ta ở gần đây, điều kiện tốt như vậy, em gặp trước rồi nói sau đi?”
Từ trước đến nay, Tần Sùng Vũ luôn cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể với cô ta, bằng không động vào cái tính tình bướng bỉnh cô ta, anh còn đau đầu hơn.
Kết quả Bàng Thúy vẫn nghe không lọt, anh một hơi nói nhiều như vậy, cô ta chỉ có một câu: "Em không cần đi xem mắt!”
Sắc mặt Tần Sùng Vũ cũng khó coi, anh nhịn cả buổi sáng, lúc này tính nhẫn nại đã hao hết: "Em đã lớn như vậy, không xem mắt không kết hôn là em muốn làm gì? "
“Em... Em chỉ muốn ở nhà chăm lo cho anh cả đời, không được sao?” Bàng Thúy nói xong vành mắt đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt.
Tần Sùng Vũ muốn nói lại thôi, thật ra anh cũng không phải loại người phong kiến bảo thủ, trâu không uống nước mạnh mẽ ấn đầu, nếu có khả năng kinh tế nhất định và năng lực độc lập, không kết hôn cũng không vấn đề gì.
Nhưng người như Bàng Thúy, chữ to không biết mấy chữ, giới thiệu công việc cho cô ta cũng không muốn ra ngoài làm, cả ngày chỉ ở nhà gây sự với Nhan Chiêu Nhược khiến mọi người không được tự nhiên với nhau, nói cô ta cũng không biết hối cải, anh bất đắc dĩ thành một loại tú tài gặp phải binh*.
*Người giỏi gặp kẻ dốt nát
"Anh không cần em chăm lo." Anh nhìn khuôn mặt khóc nức nở của cô ta: "Mỗi người lớn lên đều phải rời khỏi cha mẹ, xây dựng một ngôi nhà của riêng mình, em không muốn kết hôn thì cố gắng học hỏi thêm kiến thức, tìm một công việc tốt, tự kiếm tiền tự mình tiêu xài, vậy anh cũng sẽ không nói nhiều.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Bàng Thúy dùng tay áo cọ nhẹ đôi mắt ướt át, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhan Chiêu Nhược từ trên cầu thang đi xuống, kinh ngạc nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, lại nhìn thần sắc lạnh lùng của Tần Sùng Vũ chưa kịp hòa hoãn, rũ mắt làm bộ không phát hiện ra chuyện gì.
Cô đi qua với một túi vải: "Em đã chuẩn bị xong, đi thôi.”
-
Bàng Thúy chạy không xa, chờ ở ngoài cổng. Thấy hai người bọn họ đi ra, hừ lạnh một tiếng đi tới phía trước.
Khóa cửa lại, Nhan Chiêu Nhược đi theo Tần Sùng Vũ đi về phía trước mấy chục mét, liền nhìn thấy hai người phụ nữ hôm qua nói chuyện với Bàng Thúy, lại cùng nhau đứng trên đường nói chuyện phiếm, nhìn thấy Bàng Thúy liền khoát tay áo, tiếp theo nhìn về phía hai người bọn họ phía sau.
"Ôi, Tần doanh trưởng đã ăn chưa?" Vương Quyên, một phụ nữ béo mặc áo bông màu đỏ thẫm, mỉm cười chào hỏi.
Tần Sùng Vũ lễ phép gật đầu: “Tôi đã ăn rồi.”
Hai người phụ nữ kia rất nhanh chuyển ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi đến người Nhan Chiêu Nhược, tối hôm qua trời đêm đen quá không thấy rõ, lúc này liền đánh giá cẩn thận.
Thấy Nhan Chiêu Nhược còn giống như tối hôm qua, sóng vai đi cùng Tần Sùng Vũ, hồn nhiên không để ý Bàng Thuý đi phía trước, Vương Quyên dùng bả vai chống đỡ người bên cạnh bên cạnh, sau đó liền hô to một tiếng Bàng Thuý, vẫy tay với cô ta.
Bàng Thúy quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Chiêu Nhược, đi tới.
Đợi cô ta tới gần, Vương Quyên và Cảnh Hà lập tức túm lấy cánh tay cô ta kéo đến bên cạnh, ghé tai lại thì thầm.
Lúc nói ánh mắt còn không ngừng liếc về phía Nhan Chiêu Nhược, như kiểu một loại khinh miệt “Tao đã nhìn thấu bộ mặt thật của mày”.
Nhan Chiêu Nhược cười cười với mấy người, sóng vai cùng Tần Sùng Vũ tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết ba người phụ nữ này tụ tập cùng nhau nói cái gì, nói cô là hồ ly tinh quyến rũ chồng của Bàng Thúy, là tiểu tam không cần mặt mũi nhìn người, vân vân.
Kiếp trước lúc mới tới hải đảo, cô không chỉ nghe được một lần những người này mắng cô sau lưng nhưng cô không muốn để cho Bàng Thúy xấu hổ nên làm bộ không biết. Mãi cho đến thời gian dài sau, khi mọi người đều biết thân phận của cô, tiếng mắng mới biến mất. Tuy nhiên bởi Bàng Thúy bên ngoài nói xấu cô nên trong mắt những người hàng xóm này hình tượng của cô vẫn không tốt như cũ.
Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược ngẩng đầu nhìn Tần Sùng Vũ cười.
Tần Sùng Vũ cho rằng bởi vì thân thế của cô co vấn đề, đối với ánh mắt của người xung quanh quá mẫn cảm nên nên khẩn trương, dù sao trước đó anh cũng chưa từng thấy cô một mình ra cửa.
Anh nhẹ giọng an ủi nói: "Nhà Thẩm đoàn trưởng ở ngay phía trước, chị dâu kia rất tốt, hai người hẳn là có thể đi cùng nhau.”
Nhan Chiêu Nhược lắc đầu: "Không cần, em đi với Bàng Thúy là được.”
“Thật sự không cần?”
"Không cần." Nhan Chiêu Nhược tiếp tục cười với anh.
Tần Sùng Vũ bị cô cười, lộ vẻ nghi hoặc, lại cảm thấy có phải cô sắp ra đảo không nên tâm tình mới tốt như vậy, liền nói: "Vậy em đi ra ngoài đi dạo một chút đi, nhưng cũng không nên đi lung tung, nhìn thấy chỗ nào nhiều người liền tránh đi, mua mực xong thì để Bàng Thúy mua quần áo để mặc cho lần xem mắt tới.”
Sợ Nhan Chiêu Nhược chán ghét, anh im lặng vài giây mới bổ sung thêm một câu: “Dù sao mắt thẩm mỹ của em cũng tốt, giúp cô ấy xem quần áo đi. Nếu cô ấy lại làm loạn, em đừng để ý tới cô ấy, chờ trở về để anh dạy dỗ.”
“Vâng."
Phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng, là Bàng Thúy đuổi theo.
Tần Sùng Vũ nhìn lướt qua cô ta, dặn dò: "Sau khi ra ngoài, em phải nghe chị dâu.”
Nói xong anh không đi chậm nữa, sải bước đi về phía doanh trại.
Bàng Thúy nhìn bóng lưng anh đi xa, không vui vẻ trách cứ: "Cô và anh trai tôi đứng gần như vậy làm gì, có biết ở bên ngoài như thế không tốt không, có con gái nhà ai lại gần gũi với đàn ông ở ngoài như vậy?”
Vừa rồi nghe được mấy người Vương Quyên nói chuyện tối hôm qua nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược và Tần Sùng Vũ nắm tay đi bộ ngoài đường, cô ta thấy tức tối.
"Tôi đi chậm như vậy nên anh trai cô cố ý đi cùng một chỗ với tôi. Sao vừa rồi cô không nói anh ấy?" Nhan Chiêu thâm thuý nói.
Bàng Thúy đã quen với cô yếu ớt, hai ngày nay bị cô lạnh lùng đáp trả còn chưa thích ứng được, hiện tại nghe cô nói lại thì không khỏi sửng sốt một chút.
Cô ta bĩu môi, một lúc lâu sau lại hỏi: "Vậy anh trai tôi vừa nói gì với cô mà thấy cô cười vui vẻ thế?”
Nhan Chiêu Nhược im lặng không nói, Bàng Thúy đợi một lát không nghe thấy câu trả lời liền chậc một tiếng bất mãn nhìn cô.
Lúc này Nhan Chiêu Nhược mới mở miệng: "Anh ấy nói tôi còn chưa ra ngoài, đã bắt đầu nhớ tôi, muốn tôi về sớm một chút.”
Sao anh trai có thể nói ra loại lời như này? Bàng Thúy khoa trương kinh hô lên.
"Cô có tin hay không thì tuỳ. Đây là điều cô nhất định phải hỏi bằng được."
"..." Trên trán Bàng Thúy nổi gân xanh.