Tổ tông và các tiểu tổ tông
Các nàng thiết lập cơ quan, sau đó cùng với huyễn ảnh đánh nhau một trận.
Việt Trường Ca nhàm chán ở bên ngoài quan sát nửa ngày, sau đó vung tay áo nói, "Được rồi, được rồi."
"Đã luyện đến mức này, cũng coi như là quen thuộc rồi, luyện tập khá trơn tru --- chỉ có điều lần trước ở trong bí cảnh, các ngươi phối hợp coi như không tệ nhưng có một chút chậm."
"Băng sinh ra từ nước nhưng lại lạnh hơn nước. Nước và đất đều có thể nuôi dưỡng cây cối, cây cối có thể giúp lửa cháy mạnh. Tinh hoa của ngũ hành đều nằm ở chỗ đó, khi sử dụng thuật pháp, các ngươi hãy luôn nghĩ đến việc bổ trợ lẫn nhau là được."
Việt Trường Ca quẳng lại vài câu chân ngôn, tự cho là đã chỉ điểm đến độ công đức viên mãn, liền thướt tha xoay một vòng, chuẩn bị nhấc chân bỏ đi, quay về viết tiếp thoại bản của nàng.
"Việt sư thúc, một túi kim tiền quá nhiều." Nguyễn Minh Châu nhíu mày nói, "Người cũng không thể bỏ chạy như vậy!"
"Hừ," Việt Trường Ca dừng bước chân, khẽ quay đầu, "Ngươi nói như thể mình bỏ tiền ra vậy."
"Ta dù không có nhiều tiền, nhưng Vân sư thúc bỏ ra, thì cũng giống như Khanh sư tỷ của chúng ta bỏ ra."
Sắc mặt Khanh Chu Tuyết không thay đổi, giương mắt nhìn chằm chằm Việt Trường Ca, cau mày lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi nói với sư tôn nhà nàng.
Việt Trường Ca nhất thời sững người, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, tính toán một hồi, cuối cùng quyết định cẩn thận vẫn hơn --- nàng cảm thấy Khanh sư chất có khả năng gây ra chuyện này, mà Vân Thư Trần kia là kẻ có thù tất báo, không hề dễ chọc vào.
Nữ nhân kia bất đắc dĩ xoay người lại, mắt phượng nhướng lên, "Tiểu tổ tông, vậy các ngươi muốn như thế nào? Muốn ta dạy các ngươi tu luyện hay sao?"
Việt Trường Ca đảo mắt từ trái sang phải rồi lại đảo ngược lại, như đang suy ngẫm. Sau một lúc, nàng cong môi cười, "Tu luyện nhiều không có ý nghĩa gì đâu, hiếm khi có người chịu chơi với bản tọa, vậy thì phải chơi cho tận hứng mới được."
Bạch Tô bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Việt Trường Ca đi về phía mình vài bước, càng lúc càng tiến gần. Hương hoa nồng nàn quấn quýt quanh đầu mũi, khiến nàng gần như hắt hơi ---
Bạch Tô nhịn không được lùi lại một bước nhỏ.
Đồng môn sư tỷ muội của nàng cũng không nhịn được mà nhường đường cho Việt trưởng lão, để lại Bạch Tô tứ cố vô thân.
Việt Trường Ca hơi cúi người xuống, cười giống như là hồ ly tinh ngàn năm, "Tiểu y tu này trông thật đắc thủy linh linh*, như cọng hành non mơn mởn chờ hái, rất không tệ."
(Đắc thủy linh linh: Miêu tả sự tươi tắn, mọng nước của một vật gì đó.)
"Sư... sư thúc... ngươi, ngươi..." Bạch Tô nhìn xuống phía dưới, thoáng thấy một vùng nở nang trắng nõn của nàng, mắc cỡ đỏ mặt.
Việt Trường Ca cười một tiếng, đứng thẳng người, nhìn về phía ngọn núi cao xa xăm, "Như vậy, lão y tu kia càng thú vị hơn --- ta đi đến đỉnh núi của nàng để lãnh giáo một chút, cũng coi như giúp các ngươi nâng cao tu vi."
Nói xong, nàng gọi một trận gió lớn, cuốn lấy mấy tiểu bối lại với nhau, như thể bị bắt cóc, cùng nhau đi theo hướng Linh Tố Phong.
Khanh Chu Tuyết yên lặng không nói, nhìn hai chân mình bỗng cách mặt đất cả ngàn vạn thước, khẽ thở dài, hôm nay sợ là không kịp về nhà.
Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, Nguyễn Minh Châu cùng Việt sư thúc cả hai cùng lắm lời, đang trò chuyện như lửa gặp phải gió, một người già không nên nết, một người trẻ tuổi lêu lổng, giống như hai người đồng hương thất lạc nhiều năm.
"Nghe nói lần trước ngươi gọi nàng là sư tỷ phải không? Còn bị phạt cấm túc một tháng nữa sao?"
Việt Trường Ca cười nói, "Thật không có tiền đồ, ta mỗi ngày đều gọi nàng là sư tỷ, không phải còn đang sống rất vui vẻ nhẹ nhõm sao."
Nguyễn Minh Châu nhất thời nổi lòng tôn kính, ngay lúc đang muốn xin chỉ giáo, đầu ốc bỗng nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, "Ngươi không phải là sư muội của nàng sao!"
Bạch Tô ở một bên run rẩy nhắc nhở, "Sư thúc, sư tôn của ta không thích bị quấy rầy, chúng ta lại kéo tới đông đảo như này, có điểm..."
"Ồ?" Việt Trường Ca tỏ vẻ không quan tâm, "Đã nói là đến lãnh giáo đạo pháp, giúp tiểu bối các ngươi mở mang tầm mắt. Huống hồ có bản tọa ở đây che chở, có thể làm được gì các ngươi chứ?"
Lâm Tầm Chân thu hồi ánh mắt rất không tín nhiệm lại, liếc nhìn trao đổi với Khanh Chu Tuyết. Nàng ít khi nói chuyện với Việt sư thúc, sau khi nghe xong cách nói chuyện, cho dù lời nói như thế thì vẫn cảm thấy không đáng tin cậy.
Khanh sư muội cụp lông mi xuống, ở một bên khẽ nói, "... Nếu là do sư tôn mời đến, có lẽ nàng sẽ có chủ ý của mình."
Lâm Tầm Chân lúc này bị cuốn trên mây trắng, vốn dĩ bị gió lạnh thổi khiến tâm trạng vi diệu, vừa nghĩ đến Vân sư thúc, liền cảm thấy rất có đạo lý, bèn gật đầu.
***
Liễu Tầm Cần đang ngồi trong phòng thuốc lật xem y thư. Khi không đối mặt với người sống, vẻ mặt của nàng khá tập trung, như thể đang nhập định, mái tóc sau lưng được buộc lỏng bằng một dải lụa.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng gió quái dị nổi lên, nàng ngẩng mắt nhìn ra, chỉ thấy một đại mỹ nhân dựa vào khung cửa, mỉm cười tinh nghịch và nháy mắt với nàng.
"Sư tỷ~"
"Ngươi trả tiền cho ta trước rồi hãy nói chuyện." Liễu Tầm Cần lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Nụ cười của Việt Trường Ca chợt cứng đờ, nàng hơi có chút tủi thân, "Dạo gần đây ta có chút eo hẹp."
"Ngươi có lúc nào mà không eo hẹp?"
Liễu Tầm Cần ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, không khỏi nhíu mày. Nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao hai vị sư muội lại luôn muốn bản thân thấm đẫm mùi hương - Vân Thư Trần còn đỡ, Cửu Lý Hương lúc ẩn lúc hiện mềm mại và dịu dàng, chỉ âm thầm quyến rũ người khác, có điểm tương đồng với khí chất.
Mà Việt Trường Ca lại vô cùng phô trương, dường như hận không thể khiến tất cả ong mật dưới gầm trời vây quanh nàng.
Lúc đó, một hàng tiểu bối đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Nguyễn Minh Châu che miệng, từ kẽ hở của ngón tay truyền ra vài tiếng rì rầm, cười nói, "Việt sư thúc chắc sẽ không bị đuổi ra đâu."
Bạch Tô vẻ mặt lo lắng, hạ giọng thở dài, "Sư thúc cuối cùng là muốn làm gì?"
Cửa mở toang, tiếng nói chuyện bên trong vang vọng ra ngoài, ai cũng nghe rõ mồn một.
"Không có việc gì thì đi đi."
Liễu Tầm Cần đóng sách lại, một tay đặt lên bìa sách, nhịp nhịp một cách không kiên nhẫn.
"Đừng vội đuổi khách, ta đến đây không phải cố tình trêu chọc ngươi. Thực sự là có chút đau."
"Đau ở đâu?"
"Chỗ này." Việt Trường Ca chớp mắt, đưa tay lên ngực, ấn nhẹ lòng bàn tay xuống, miêu tả vô cùng sinh động.