Sư tôn thường xuyên thiếu vận động
Khoảng thời gian này, Khanh Chu Tuyết hiếm khi đi chủ phong luyện kiếm, mà là thường xuyên ở bên Vân Thư Trần, thỉnh thoảng luyện kiếm, hoặc thi triển vài chiêu thức.
Mỗi ngày nàng bị dây leo quấn quanh, phá trận mà ra, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, trở nên rất thành thạo, hiện tại đã có tâm đắc.
Khanh Chu Tuyết tự mình sáng tạo ra một bộ kiếm kỹ, tay không ngưng tụ lưỡi kiếm, vung kiếm chém ra, nơi mà mũi kiếm hướng đến đều bị băng sương rắn chắc bao phủ, khiến cho tất cả cỏ cây không thể tái sinh, đóng băng mọi sức sống.
Vân Thư Trần suy nghĩ một hồi, cảm thấy để chiêu này làm thức mở đầu là tốt nhất. Băng linh căn ở nơi mờ sương trong giá tuyết càng thêm tự do, một kiếm này của nàng có thể chiếm trọn "Địa lợi."
Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn đường nhân tung diệt.
(Câu này nghĩa là: Muôn chim núi bay tuyệt, vạn nẻo đường người tan biến.)
Khanh Chu Tuyết hiện tại chưa đạt được cảnh giới này, nhưng khi sương giá một kiếm đâm ra, mặt đất như mây mù cuồn cuộn, quấn quanh người càng giống như tiên nhân.
Lưu Vân Phù Tuyết.
Để tiện xưng hô, đồng thời cũng vì sư tôn dặn dò phải viết một quyển kiếm phổ mới, Khanh Chu Tuyết lấy bốn chữ này, ghi chép cẩn thận lên giấy.
Nỗ lực suốt sáu bảy ngày, nàng cũng chỉ ngộ ra được một thức mở đầu như vậy.
Không người dẫn lối, con dường phía trước tự mình bước đi, mỗi bước đều không hề dễ dàng.
Đôi lúc nàng cũng chú ý đến một số chiêu thức, chỉ là dù sắp xếp thế nào cũng không liền mạch, hoặc dễ dàng rơi vào khuôn khổ của "Thái Sơ Thất Kiếm" đã học, không thể xem là sáng tạo ra một trường phái mới.
Vân Thư Trần quan sát đồ nhi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mũi kiếm rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cây hòe già trong sân, cả nửa ngày trời cũng không nhúc nhích một cái.
Như thể đang đối mặt với cây để hối lỗi.
Vân Thư Trần khẽ gõ ngón tay, một chú sơn tước nhỏ bé có thân hình bằng nước, vỗ đôi cánh trong suốt bay đến --- đậu hờ hững trên đỉnh đầu đồ đệ, mổ một cái không nặng cũng không nhẹ.
Khanh Chu Tuyết lúc này mới hoàn hồn, vung tay đuổi con chim kia đi, sơn tước nhỏ kia nhảy đến bờ vai của nàng, lại bay lên, dùng cái mỏ chim ướt át mà hôn nàng một cái.
Rất là bướng bỉnh.
"Nghĩ gì thế?" Vân Thư Trần đưa tay làm một thế thu lại, con chim làm bằng nước trong nháy tan biến, nhỏ tí tách xuống đất.
Trong tay nàng cầm một thanh kiếm gỗ, cũng không biết đang luyện tập gì, thấy được Vân Thư Trần đang đi tới liền xoay người.
Không hiểu sao, đồ nhi nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Vân Thư Trần cảm thấy nàng có điểm muốn nói lại thôi, quan tâm lên tiếng, "Muốn gì cứ nói."
"Sư tôn có biết kiếm pháp không?"
"Ta không cách nào giúp ngươi được rồi." Nàng mỉm cười, "Ta chẳng biết tí gì."
"Vậy mới tốt." Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khiến Vân Thư Trần có chút ngoài ý muốn. Nàng vốn cho rằng Khanh Chu Tuyết muốn thỉnh giáo nàng về kiếm pháp, thì ra là không phải?
"Nghe người ta nói rằng, dạy và học cùng nhau tiến bộ." Vừa nói Khanh Chu Tuyết vừa đi đến phía sau nàng, "Sư tôn có thể giúp ta một việc không?"
"Việc gì?"
Đồ nhi để nàng cầm kiếm, sau đó vững vàng nắm lấy cổ tay của nàng, "Ta không biết chính mình khi sử dụng kiếm pháp như nào, dạy sư tôn một lần, có lẽ sẽ nhìn ra được điểm không đúng chăng?"
Thì ra là đảo khách thành chủ. Vân Thư Trần cũng không so đo tính toán với nàng ta trong chuyện này, ngược lại còn cảm thấy khá mới mẻ nên đồng ý, "Được."
Khi sư tôn bước ra bước đầu tiên, Khanh Chu Tuyết mới nhận ra rằng nàng thật sự chẳng biết gì cả, không hề giấu giếm. Bước chân ấy nhẹ nhàng đến mức không có tí sức lực nào, tay cũng phải nhờ nàng dìu dắt mới có thể cử động.
Giờ phút này bóng cây khẽ lay động, trên mặt đất ánh sáng loang lổ, như những mảnh vàng vụn trôi nổi. Vân Thư Trần dựa vào nàng đi vài bước, tay vẫn giơ cao, thỉnh thoảng Khanh Chu Tuyết buông tay ra quan sát.
"Sư tôn, tay của người..." Khanh Chu Tuyết nhìn vào mũi kiếm đang dần lắc lư kia, "Có thể không run được không?"
"Tay mỏi rồi."
Nàng cau mày, liếc xéo một cái, "Được rồi chứ?"
Khanh Chu Tuyết đành phải tiếp tục dìu lấy cổ tay nàng, một tay đỡ lấy eo nàng, vừa nói từng bước phải đi như thế nào, và tại sao phải như vậy.
Vân Thư Trần không suy nghĩ nhiều, nàng biết đây chỉ là đồ nhi tự lẩm bẩm, không phải thật sự muốn dạy nàng.
Vì vậy nàng cảm thấy khá nhẹ nhàng, nhắm mắt thưởng thức âm thanh trong trẻo như suối reo chảy qua đá, réo rắt du dương. Tay nàng cũng không cần dùng bất kỳ sức lực nào, tóm lại đều do Khanh nhi dẫn dắt nàng.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, quả là không biết nên khóc hay nên cười. Vài trăm năm trước bị sư tôn ép buộc học kiếm không thành, vài trăm năm sau lại bị chính đồ đệ của mình dạy lại từ đầu.
Hai người họ vóc dáng tương đương, tư thế này trông rất giống như Khanh Chu Tuyết ôm nàng vào lòng.
Bước từng bước, động tác uyển chuyển.
Vân Thư Trần đạp lên những mảnh vàng lấp lánh trôi nổi trên mặt đất, làn gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của hai người quấn lấy nhau, rồi lại theo một vòng xoay của kiếm chiêu mà tách rời.
"Thắt lưng... phải thẳng." Đồ nhi thầm nhắc nhở.
Vân Thư Trần đi vài bước đã mềm nhũn như không có xương cốt, dựa vào người nàng một cách vô cùng thoải mái, nghe vậy lại lười biếng nói: "Thẳng tắp thì mệt lắm."
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Năm xưa trước mặt tổ sư gia, sư tôn cũng như vậy, đại khái sẽ bị phạt ---"
"Sao?"
"... Không có gì."
Vân Thư Trần hơi nghiêng đầu, mỉm cười, "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tuy Thái Sơ Cảnh là nơi tu tiên, nhưng đến cùng thì vẫn phải có chút nhân tình thế thái."
Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên, "Nhân tình gì?"
Nàng lại khẽ cười một tiếng, "Ta cùng với nữ nhân nắm giữ quyền sinh sát của tổ sư gia có quan hệ rất tốt."
"Người đó là ai?"
"Sư nương của ta."
"..."
Vân Thư Trần lại dựa vào nàng đi vài bước, múa may mấy kiếm, trên người đã đổ chút mồ hôi, quả thật hơi mệt mỏi nên phàn nàn nói, "Một chiêu thức này, sao mà lại dài như vậy?"
"Hả?" Đồ nhi nghe thấy liền kinh ngạc, "Còn chưa được một nửa."
"Sư tôn ngày thường cũng nên đi lại một chút, có lợi cho thân thể."
Nàng đỡ eo của sư tôn, nắm chặt cánh tay, cách mấy lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại của người kia, phảng phất như chỉ hơi dùng lực là có thể bẻ gãy được.
"Đã đi lại nhiều lắm rồi. Gần như mỗi ngày đều phải đi từ Hạc Y Phong lên chủ phong, rồi đi về." Vân Thư Trần từ tận đáy lòng kháng cự việc hoạt động thân thể.
"Ngự phong cưỡi mây, chân không chạm đất, như vậy cũng tính sao?"
"Thi pháp cũng phải giơ tay lên."